Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy bên trên có bốn chữ ngay ngắn —

Thêm một phần nữa!!!



Mọi chuyện trong cửa tiệm đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, Tô Đường lập tức muốn nói chuyện với Triển Dịch Chi cho rõ ràng. Vài lần gặp mặt, nàng đã cảm nhận được sâu sắc rằng vị tiểu Triển đại nhân này có sự nhiệt tình bất thường với mình, khiến nàng sắp không chịu nổi nữa!

Hiện giờ nàng là gái đã có chồng, nhìn bộ dạng cam tâm tình nguyện đó của hắn, nàng cũng không thể cứ giả vờ không biết được! Sau này hai người còn chạm mặt nhau nhiều, nếu không sớm nói cho rõ chỉ sợ sau này sẽ phiền phức rối rắm hơn!

Ôi ôi, một người đàn ông hóm hỉnh hài hước, tuấn tú phi phàm lại phong độ ngời ngời như vậy, giờ lại phải đẩy ra, thật sự là quá tàn nhẫn mà!!!

Tô Đường nhìn trời: hoa đào của đời ngài sao lại nở một cách nghiệp chướng như vậy chứ?!

Dưới ánh mắt trợn trắng của Hỉ Thước, Tô Đường kiên quyết kéo Triển Dịch Chi vào một góc, muốn nói nhưng lại nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Triển Dịch Chi cũng rất kích động, nhìn vẻ mặt do dự của Tô Đường, cười vô cùng xán lạn: “Tô huynh muốn nói gì với ta?” Biểu cảm kia, ánh mắt kia, đúng là cực kỳ chờ mong!

“À, chuyện đó… Triển huynh này…” Tô Đường nghĩ lại nghĩ, cuối cùng quyết định nói thẳng, “Triển huynh, có một việc ta vẫn luôn muốn nói với huynh…”

“Chuyện gì chuyện gì?” Triển Dịch Chi khẩn trương nói.

“À, thì lần trước ta có nói là gia đình ta rất nghiêm khắc không cho buôn bán, thật ra cũng không chính xác, hay nên nói là cũng không phải cha ta không đồng ý…” Tô Đường cân nhắc nói.

“Ta biết ta biết, thật ra nguyên nhân là vì nàng là con gái không tiện xuất môn.” Triển Dịch Chi ra vẻ thấu hiểu.

Tô Đường cảm thấy da đầu mình tê dại: “Đương nhiên đó cũng là một trong những lý do, nhưng quan trọng nhất là…”

Nhìn gương mặt vui mừng của Triển Dịch Chi, Tô Đường thật sự cảm thấy thật khó có thể nói ra sự thật được, nhưng không nói ra thì quá tàn nhẫn, nên nàng lấy hết dũng khí, cắn răng nói:

“Triển huynh, ta đã có phu quân rồi!”

Triển Dịch Chi nhìn Tô Đường, trợn tròn mắt, nụ cười cứng lại.

Toạc —- cái gì rách vậy —

Loảng xoảng — cái gì vỡ vậy —

“Quá tàn nhẫn!!!” Một lúc lâu sau, tim gan Triển Dịch Chi nát bấy, mặt đầy vẻ đau khổ nói, “Sống hơn hai mươi năm nay, khó khăn lắm mới nở được một đóa hoa đào, lại là vợ của người khác! Ông trời ơi!!!” Nói xong, hắn ta ôm lệ mà chạy mất.

Tô Đường nhìn vị tiểu Triển đại nhân nhanh như chớp đã không thấy bóng đâu, cũng trợn tròn mắt — có cần phải yếu đuối như vậy không? Có cần phải chạy nhanh như thế không? Nàng còn cả bụng những lời an ủi chưa kịp nói mà!

Ai ngờ, chờ đến khi Tô Đường chuẩn bị rời đi, Triển đại nhân lại nhanh như chớp quay trở về.

Chỉ thấy hắn ta nghiêm trang nói: “Tô huynh, ta chờ nàng ly hôn!”

Nói xong, hắn ta lại xoay người đi tiếp, mang trên mặt một vẻ bi tráng.

Đột ngột đến rồi lại đột ngột đi, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn ta, Tô Đường đứng nửa ngày cũng không kịp phản ứng…

Triển Dịch Chi rất đau lòng, rất rất đau lòng, từ nhỏ trong nhà đã quản lý hắn ta rất nghiêm ngặt, sợ hắn ta giống đường ca của mình, phóng túng quá độ mà chết, nên liền đẩy hết cả nha hoàn bên cạnh hắn ta đi, khiến hắn ta cực kỳ khó có dịp gần nữ sắc, gần như thành hòa thượng. Lão Triển đại nhân còn cảm thấy như vậy chưa đủ, suốt ngày bắt hắn ta tu tâm dưỡng tính, không ngừng ra rả lý luận giáo huấn bên tai hắn rằng phụ nữ là tai họa, mười năm như một, ôi mười năm như một!

Dưới thủ đoạn sắt đá của lão Triển đại nhân, Triển hòa thượng qua mười sáu tuổi nhưng cũng không có bà mối nhà nào dám tới cửa làm mai. Vì sao à? Điều này không phải rất đơn giản sao? Làm gì có cô nương nhà nào lại đi thích vào cái nhà coi phụ nữ như kẻ thù thế chứ?

Sau đó, khi Triển hòa thượng dần dần hiểu chuyện, bắt đầu không muốn làm hòa thượng nữa, thì lại nảy sinh vấn đề khác, ở trong cung vài năm đã huấn luyện cho hắn ta một ánh mắt cực kỳ khủng hoảng, vì thế, nhìn ai cũng cảm thấy không hợp với mình, cứ thế cứ thế, cứ vậy cứ vậy, hắn ta cứ duy trì cuộc sống độc thân suốt nhiều năm trời, cho đến tận một ngày nào đó, gặp vị Tô huynh này, rồi đến một ngày nào đó, hắn ta phát hiện ra vị Tô huynh này là con gái, rồi đến một ngày nào đó, vị nữ Tô huynh kia lại tự nói với hắn ta rằng nàng đã thành thân!

Ông trời ơi, có cần phải nghiệt ngã như vậy không?!

Hiếm lắm mới vừa mắt một người, ông đây dễ dàng lắm sao?!

Phải tìm người kể khổ thôi!

Triển Dịch Chi vừa đi đường vừa nghĩ, bất tri bất giác tới cửa bộ binh, nhìn cái con sư tử đá uy nghiêm phủ phục hai bên cửa, hắn ta không khỏi nhớ tới vẻ mặt cũng oai phong, nghiêm túc như thế của người nào đó.

“Thôi được, đi nhìn cái bản mặt quan tài của hắn để kể khổ cũng được!”

Triển Dịch Chi lập tức đi vào, thủ vệ nhìn thấy cũng không ngăn cản — ngày cả hoàng cung vị này cũng đều ra vào thoải mái chứ đừng nói là cửa bộ binh.

Tống Thế An đang tập trung tinh thần phê duyệt công văn, đột nhiên mí mắt giật liên tục, tâm trạng bắt đầu bất an, mà chờ đến khi nghe tiếng bước chân quen thuộc kia, toàn thân hắn đều căng thẳng.

Quả nhiên, một giọng nói kéo dài nhanh chóng bay tới —

“Cháu trai ơi ~~~~~~~”

Thị vệ ở bên cạnh nghe tiếng gọi này đều vặn vẹo mặt, cơ thể run lên — rất… rất buồn cười… nhưng mà nhìn sắc mặt của tướng quân kia, không ai dám cười cả!

Tống Thế An biết ngay hắn ta sẽ mở đầu bằng mấy lời đó, thấy hắn ta bước vào liền nghiêm mặt nói: “Chú ý hoàn cảnh!”

Triển Dịch Chi nghe thế liền quy củ hẳn, giả vờ giả vịt hành lễ theo kiểu quan trường: “À, chào Tống tướng quân.”

Có điều, lễ vừa hành xong, thấy thị vệ lui xuống hết, hắn ta lại lập tức bổ nhào vào người Tống Thế An gào khóc: “Cháu trai ơi, ông trẻ của cháu khổ sở quá!!!”

Ông trẻ…

Ông trẻ…

Khóe miệng Tống Thế An run lên, trong lòng đau khổ đến dị thường!

Trong các kiểu xưng hô, hắn hận nhất là cái này!

Một người nhỏ hơn hắn bảy tuổi còn luôn mang vẻ bất cần đời như vậy mà thân phận lại cao hơn hắn đến hai bậc! Mỗi một lần gặp nhau trong các dịp trọng đại của gia tộc, hắn đều phải vô cùng cung kính gọi “ông trẻ”! Mà vị ông trẻ này không hề có tính tự giác chút nào cả, lần nào cũng không thèm để ý gì, gọi thẳng thừng — “Cháu trai ~~~”

Lúc này, vị ông trẻ kia còn không hề có chút phong thái của bậc trưởng bối nào, nằm úp sấp trên mặt bàn của hắn, mặt đầy vẻ bi thương! Tống Thế An còn suýt bẻ gẫy cả cây bút đang cầm trong tay mình!

“Ông lại làm sao?” Tống Thế An bình tĩnh hỏi.

“Cháu trai, con tim nhỏ của ông tan nát rồi!”

“Đừng gọi ta như thế!” Tống Thế An thật sự không nhịn được.

“Ôi, Thế An à ~~~~” Triển Dịch Chi rất vâng lời, “Sao cháu không hỏi xem rốt cuộc ông xảy ra chuyện gì chứ? Cháu chẳng quan tâm đến ông trẻ của cháu gì cả…”

Trong lòng Tống Thế An như rướm máu, nghĩ chút lại hỏi: “Làm sao? Tỏ tình thất bại à?”

Hai ngày trước hắn ta còn cao hứng bừng bừng chạy tới nói là tìm được tình yêu đích thực, có điều, Tống Thế An không có ý kiến gì với mấy chuyện này, vì cứ cách một thời gian ngắn hắn ta lại nói một câu như vậy, mà rõ ràng là cho đến hiện giờ, tình yêu đó cũng không phải thực sự.

Triển Dịch Chi ngẩng đầu, nghiêm trang nói: “Không phải thất bại! Mà là thất bại hơn cả thất bại!”

Tống Thế An nhướng mày.

Triển Dịch Chi xé tờ giấy Tuyên Thành bên cạnh, ưu thương nói: “Đến hôm nay ông mới biết, nàng đã thành thân rồi…”

Tống Thế An không còn nói được gì — thế này thì có vẻ rất thất bại thật!

Triển Dịch Chi thở dài: “Người kết hôn ta còn chưa xuất hiện, ta xuất hiện người đã kết hôn rồi! Quá nghiệt ngã! Quá tàn nhẫn!”

“Khụ khụ… chân trời chỗ nào mà không có cỏ tươi!” Nhìn dáng vẻ vô cùng bi thương của hắn, Tống Thế An cũng không đành lòng liền an ủi.

“Không, cháu sẽ không bao giờ hiểu được nàng tốt biết chừng nào! Sống hơn hai mươi năm nay, ông chưa từng gặp một cô nương nào đặc biệt như vậy! Vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng, còn biết kinh doanh nữa! Đúng là ra được phòng khách, vào được phòng bếp, người đàn ông đó ắt phải tu mấy kiếp mới có phúc lấy được nàng! Nghe nói còn là một tay rất cổ hủ nghiêm nghị! Ôi, cô nương tốt như vậy, sao có thể gả cho một người đàn ông như thế chứ!!!” Triển Dịch Chi không cam lòng nói.

Tống Thế An lẳng lặng lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay hắn ta, cất cẩn thận, hỏi: “Vậy ông định làm thế nào?”

Triển Dịch Chi nói: “Thầy bói có nói năm nay hoa đào của chú sẽ tới, giờ cũng đã hơn nửa năm trôi qua rồi, nên ông nghĩ nàng nhất định là đóa hoa đào đó của ông! Nếu mục tiêu đã định rồi, ông nhất định phải thật trân trọng nó! Cưới hay chưa cưới cũng chỉ là mây bay gió thoảng! Ông nghĩ kỹ rồi, ông sẽ chờ nàng ly hôn, sau đó lại cưới nàng về!”

“Nàng tốt như thế sao?” Nhìn dáng vẻ vô cùng chân thành của hắn ta, Tống Thế An không khỏi tò mò, tuy Triển Dịch Chi không đáng tin cậy mấy, nhưng ánh mắt chọn phụ nữ vô cùng cao! Hắn ta mà không e ngại đó là một người phụ nữ đã kết hôn, nếu không phải bị bùa mê thuốc lú thì chắc chắn cô gái đó phải có chỗ hơn người, “Nàng là nương tử nhà ai?”

Triển Dịch Chi nghe hỏi, vô cùng mất mát nói: “Tới bây giờ nàng vẫn luôn đến chẳng thấy người đi chẳng thấy bóng, ông còn chưa biết nàng ở chỗ nào, rất thần bí! Có điều, nếu cháu muốn nhìn, ba ngày nữa ông dẫn cháu tới gặp! Chắc chắn ba ngày nữa nàng sẽ xuất hiện!”

Tống Thế An nghĩ chút rồi đồng ý.

“Vậy đến lúc đó cháu nhất định phải giúp ông nhé! Ông già kia nhà ông chắc chắn sẽ không cho ông cưới một người con gái đã có chồng đâu, cháu phải nói vài lời hay giúp ông nhé!”

Tống Thế An toát mồ hôi, hình như hắn ta tính hơi xa thì phải?! Có điều, cuối cùng hắn vẫn gật đầu đồng ý, nếu nàng ấy quả thực tốt như vậy thì giúp hắn ta một chút cũng được! Triển Dịch Chi có thể nhìn trúng một ai đó cũng không dễ dàng gì!

Hai người đang nói chuyện thì người trong cung đến.

“Tống tướng quân, a, Triển đại nhân cũng ở đây ạ? Đúng lúc quá, đúng lúc quá, Hoàng thượng muốn triệu kiến Tống tướng quân, nếu Triển đại nhân cũng ở đây thì đi cùng luôn đi. Hoàng thượng mà thấy Triển đại nhân nhất định sẽ rất cao hứng, ngày nào ngài ấy cũng nhớ đến ngài!” Tiểu Toàn tử nói.

Triển Dịch Chi xua tay liên tục: “Không đi không đi! Ta về trước đây, tiểu Toàn tử, ngươi coi như không nhìn thấy ta nhé! Ta chưa từng tới đây, ta chưa từng tới đây…” Nói rồi hắn ta nhanh chân bỏ chạy như vừa gặp ma, trong phòng nhanh như chớp không còn thấy ai nữa.

Tiểu Toàn tử ngăn cũng không ngăn được, khổ não nói: “Sao mỗi lần gọi Triển đại nhân tiến cung, ngài ấy đều như vậy chứ?”

Tống Thế An nhớ tới khoảng thời gian vui buồn lẫn lộn năm đó khi Triển Dịch Chi ở trong cung, yên lặng không nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Thiên cơ bất khả lộ!”

“…”

Tiểu Hoàng đế đang nằm soài ra bàn xem tấu chương, thỉnh thoảng lại khoanh khoanh gạch gạch, vô cùng buồn bã chán nản, thấy Tống Thế An bước vào, hắn liền ngồi bật người dậy: “Tiểu Tống, ngươi tới rồi à? Tùy tiện ngồi đi, đừng khách khí!”

Tống Thế An cũng không dám tùy tiện, mà chọn một vị trí thích hợp, ngồi xuống: “Không biết Hoàng thượng triệu kiến vi thần có chuyện gì?”

Tiểu Hoàng đế quăng bút đi, ghếch chân lên nói: “Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là vì trẫm xem tấu chương nhàm chán quá, nên muốn gọi ngươi tới đây, cùng ngồi nhàm chán với trẫm ấy mà. Một người nhàm chán không bằng mọi người cùng nhàm chán!”

“…” Tống Thế An không biết nói gì.

“Phải rồi, tiểu Tống, báu vật gia truyền của trẫm ngươi nghiên cứu thế nào rồi?” Tiểu Hoàng đế chống cằm hỏi.

“À…” Một lúc lâu sau Tống Thế An mới nhớ ra hắn ta nhắc đến cái gì, da đầu run lên, muốn nói là ném vào xó rồi, nhưng nghĩ đến chuyện nói vậy Hoàng thượng chắc chắn sẽ truy cứu không chút kiêng dè, liền sửa lại nói: “Vâng, cũng gần ổn rồi.”

Cứ tưởng nói vậy là xong, ai ngờ tiểu Hoàng đế lại trợn trừng mắt nói: “Sao lại gần ổn là sao?! Phải thông suốt, phải thông suốt!!!”

“…”

Tiểu Hoàng đế lại nhanh chóng lắc đầu nói: “Tiểu Tống à, vì sao trẫm cứ cảm thấy ngươi đang lừa trẫm nhỉ? Ngươi luôn là chính nhân quân tử, hẳn sẽ không xem thứ đó mới đúng!”

Tống Thế An vội đứng dậy cung kính nói: “Thần không dám.”

Tiểu Hoàng đế tiếp tục nhíu mày nói: “Vậy ngươi nói cho trẫm, bên trong báu vật gia truyền đó của trẫm có viết một câu, là câu gì?”

Tống Thế An thoáng ngẩn người, trong đó còn có chữ sao?

Tiểu Hoàng đế thấy vậy, mặt nghiêm lại: “Khi quân là trọng tội đấy! Tiểu Tống, ngươi nói phải cẩn thận!”

Tống Thế An không đoán được ý của Hoàng thượng, cuối cùng đành cắn răng nói: “Thật ra… thần quá bận rộn với việc công, nên chưa kịp… à… chưa kịp nghiên cứu…”

Tiểu Hoàng đế liền cười toét miệng: “Vậy đêm nay tiểu Tống dành ra chút thời gian nghiên cứu một chút đi, sáng mai lại nói cho trẫm trong đó viết câu gì!!!”

“…” Còn có người đi ép người khác xem xuân cung đồ à?!

Tiểu Hoàng đế ngậm ngùi nói: “Tiểu Tống này, trẫm cũng chỉ lo cho ngươi thôi, hy vọng ngươi sớm được làm cha mà! Ngươi phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của trẫm chứ?!”

Nhìn thấy Hoàng thượng ra vẻ thương nước thương dân kia, Tống Thế An chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng chỉ có thể đáp: “Thần tuân chỉ!”



Đêm hôm đó, Tống Thế An ngồi một mình trong thư phòng, tập trung cao độ mở báu vật gia truyền kia ra, sau đó tìm từng tờ từng tờ một, tìm kiếm câu mà Hoàng thượng nói kia.

Có điều, hắn tìm qua tìm lại đến vài lần, tìm đến mức mặt đỏ tai hồng, dục hỏa bùng cháy, nhưng cũng không tìm ra cái gì! Vì thế, hắn nghĩ có lẽ vì Hoàng thượng lấy cớ muốn ép hắn xem mà thôi, ai ngờ, đang định đóng lại, hắn lại vô tình nhìn thấy ở góc tờ bìa phía trong có một vết mờ.

Hắn nhìn kỹ, thì ra vết mờ kia là một vài chữ rất rất nhỏ rất khó đọc.

Bên trên viết:

— Làm người, phải thuần khiết!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.