Tô Đường cười gian xảo: “Cao nhân ắt có diệu kế! À, phải rồi, nguyên liệu chế biến đã giải quyết được chưa? Tiểu nhị, đầu bếp thì thế nào?”
“Mấy chuyện này đệ đã lo ổn thỏa rồi, tiểu nhị cũng đã tìm được, chỉ có đầu bếp thì tìm không dễ lắm, những người giỏi đều làm cho các tiệm điểm tâm khác rồi, đệ cũng không dám tiếp cận. Những người bên ngoài thì hơi kém hơn một chút, tay nghề còn không bằng đệ nữa!” Nói xong, tiểu Mạc cúi gằm đầu xuống, có vẻ ngại ngùng vì không thực hiện được sứ mệnh.
Tô Đường vỗ vào gáy hắn, cười nói: “Chỉ mới vài ngày thôi mà, đệ làm tốt được mới là lạ. Có điều, cũng không thể vừa tới đã đi đào tường nhà người ta lôi kéo người được. Người ta nói, kinh thành nhiều quan lớn, dùng một cái tên cũng đủ ném chết người rồi. Chúng ta không có nền móng, ô dù, không thể tùy tiện đắc tội với người ta được. Hơn nữa, dù đầu bếp của người khác giỏi thế nào, cũng giỏi hơn tiểu thư nhà đệ được sao?” Nói xong, Tô Đường còn làm ra vẻ kiêu ngạo.
Tô Đường kiêu ngạo cũng có cái lý của nàng. Dường như nàng có năng khiếu bẩm sinh với việc làm điểm tâm vậy, đầu óc nhạy bén, liên tục sáng tạo ra những món điểm tâm mới, cũng rất liều lĩnh sử dụng những nguyên vật liệu mới. Mấy tháng trước, Tô Ký có tung ra món điểm tâm bánh bột bí đỏ nhân gạo nếp vừng, vì bên ngoài thì thơm ngát, mịn màng, bên trong lại mềm mại có mùi hương ngọt ngào, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/118316/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.