Thôi rồi, bị tay này he hết mấy lời vừa rồi rồi!
Tô Đường vội vàng toét miệng cười: “Ta nói nhảm ấy mà, huynh đừng để bụng ha!”
Mặt Tống Thế An càng đen hơn. Hắn cùng không muốn dài dòng với nàng, nhấc chân bước vào. Lúc này Tô Đường mới nhận ra, sau lưng hắn còn có một đứa bé.
Nhìn thân hình nho nhỏ ra vẻ nghiêm túc kia của Tuyên Tử, Tô Đường lại thấy buồn cười, ai ngờ Tuyên Tử lại lập tức ném cho nàng một cái nhìn khinh thường.
Ặc, tên nhóc khốn này!
Tuyên Tử ném cái vẻ khinh thường đó về phía nàng xong, do dự một lúc, rồi vẫn quỳ xuống trước mặt Tô Đường, dập đầu một cái, giọng nói non nớt như nén giận: “Tuyên Tử thỉnh an mẫu thân!”
Hành động này của Tuyên Tử cùng với tiếng “mẫu thân” mà cậu nhóc gọi khiến Tô Đường giật mình kinh hãi!
Tuy gọi không tình nguyện lắm, nhưng dù sao có gọi là được rồi. A a a, đây là lần đầu tiên trong đời có người gọi nàng là “mẫu thân” đấy. Tô Đường cảm thấy cảm xúc trong lòng vô cùng rối loạn, khó có thể miêu tả rõ ràng được, nàng cũng không so đo với cái nhìn khinh thường vừa rồi, chỉ tủm tỉm cười nói: “Ngoan ngoan!”
Nói xong, nàng còn bước tới đỡ cậu nhóc dậy, nhân tiện tỏ vẻ yêu thương, liền đưa tay muốn xoa xoa cái đầu chỉn chu một cách tuyệt đối kia một cái. Ai ngờ, Tuyên Tử lại hơi nghiêng người đi, tránh được tay nàng.
“Tuyên Tử —.” Giọng nói bất mãn của Tống Thế An truyền tới từ bên cạnh.
Mặt Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/118315/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.