Liễu tướng nhìn thấy phong thư mà nhạc phụ đại nhân tự tay viết, lại nghe thấy đề nghị của Tiết Hàn Vân, trực giác mách bảo có thể làm được, cho nên không lo lắng gì thêm đã lập tức đáp ứng.
Từ kinh thành tới Giang Bắc, đi đường thủy phải mất hơn nửa tháng, đường bộ thì mất một tháng. Khi một nhà bốn người Vạn thị đến kinh thành là đi đường bộ, nhưng đến lúc trở về thì nhân khẩu tăng nhiều hơn, Liễu Hậu tự mình làm chủ bao trọn một con thuyền đi đến Giang Bắc.
Ôn thị nhiều năm chưa từng về nhà mẹ đẻ, nay dẫn theo nhi tử trở về, vốn dĩ chính là một chuyện vui, chẳng qua cùng đồng hành với hai chất tử đều thi đỗ, không những thế Ôn Hữu Tư còn là Bảng nhãn, vô tình đã đoạt mất phân nửa sự nổi bật của Hạ Tử Thanh, trong lòng bà ta lập tức thấy không vui nhiều hơn.
Bà ta sống ở kinh thành nhiều năm như vậy, từ khi tiểu Ôn thị mẹ ruột của Liễu Minh Nguyệt qua đời, bà ta đối với vị ngoại sinh nữ này chiếu cố rất nhiều, nay vậy mà con bé lại không thân cận với mình bao nhiêu, ngược lại cùng với Vạn thị trước nay chưa từng gặp mặt lại thân như mẹ con, trong lòng Ôn thị càng ngày càng khó chịu, lâu ngày liền ở lì trong phòng ngủ của khoang thuyền, không chịu ra gặp mặt đoàn tụ với mẹ con Vạn thị và Liễu Minh Nguyệt.
Nay mặc dù Liễu Minh Nguyệt đã từ từ thông suốt, nhưng rốt cuộc vẫn chưa hiểu được quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-tao-phan-di/2237258/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.