So sánh một cái là biết thiên phú của hắn khủng bố đến mức nào. Nói thiên hạ đan đạo tin phục vô biên huy hoàng của hắn mấy trăm vạn năm không có chút quá đáng!
Sau đó, mọi người nhao nhao khom người hành lễ với Lâm Hiên: "Bái kiến
Đan Thánh!"
'Tam đại tiền Đan Thánh Triệu Hữu Chí, Hồ Tiêu, Kha Thịnh Bác tư thái còn cung kính hơn người khác. Bọn họ tuy là tiền bối nhưng đan đạo một đường, thiên phú vi tôn. Bọn họ tự nhận là thiên phú kém Lâm Hiên một mảng lớn, cho nên bọn họ cực kỳ tôn trọng hắn.
Lâm Hiên cười nhạt nhìn đám người một chút, giơ tay lên thu hồi Thanh Loan Đan. Viên đan dược này công hiệu chủ yếu là có thể trợ giúp đột phá bình cảnh khi tu luyện đạt tới bình cảnh, đạt tới cảnh giới cao hơn. Theo Lâm Hiên, tác dụng của nó không lớn, nhưng có thể giữ lại cho chúng nữ nhi sau này phục dụng.
Tiếp theo, ba vị Đan Thánh Triệu Hữu Chí dẫn đầu, cử hành thịnh đại nghỉ thức lên ngôi Đan Thánh cho Lâm Hiên. Đốt hương, tụng chúc vân vân, sau khi toàn bộ quá trình xong, Lâm Hiên trở thành nhân vật thủ lĩnh đan đạo trong thiên hạ.
Đợi đến nghỉ thức lên ngôi kết thúc, tiếp theo chính là trao đổi đan dược và mọi người tỷ thí giao lưu với nhau. Nhưng mà vòng này còn chưa bắt đầu, bầu không khí trong hội trường trở nên cháy bỏng lần nữa.
Nhậm Nhược Ngọc và Bách Lý Tỳ đứng ở giữa sân, bốn mắt nhìn nhau, sát khí lẫm liệt.
Nhậm Nhược Ngọc lạnh lùng nói: "Phụ thân hai chúng ta đều bị trọng thương, không thể tiếp tục tỷ thí, vậy thì do ngươi ta quyết thắng bại đi!"
Bách Lý Tỳ không chút do dự: "Có thể!"
Nhậm Tiêu Dao và Bách Lý Tông Đức thấy thế đều im lặng không lên tiếng, thoạt nhìn là ngầm đồng ý bọn họ tiến hành tỷ thí.
Đan Thánh đại hội lần này, mặc dù Lâm Hiên đã lên ngôi Đan Thánh. Nhưng Nam Bắc Đan Vương đọ sức còn chưa phân ra cao thấp thắng bại. Tăng thêm Nhậm Nhược Ngọc và Bách Lý Tỳ có gút mắc tình cảm, cũng không thể để đó không giải quyết như vậy được. Cho nên về tình về lý, cuộc tỷ thí này vẫn phải tiếp tục, cho đến phân ra thắng bại mới thôi.
Sau đó Nhậm Nhược Ngọc nói: "Nếu như so, lần này chúng ta triệt để một chút, chẳng những tỷ thí luyện đan, còn phải tỷ thí võ đạo, dám so sao?"
Trong ánh mắt Bách Lý Tỳ lộ ra mấy phần dữ tợn: "Vừa rồi ngươi chỉ may mắn đả thương ta, còn tưởng rằng lần này cũng có thể có vận tốt như vậy?"
"Lần này, ta sẽ cho ngươi biết, ngươi hoàn toàn không xứng cạnh tranh Diễn Nguyệt Thánh nữ với tai"
Nhậm Nhược Ngọc xùy cười một tiếng: "Vậy ta sẽ cho ngươi biết, ngươi ngay. cả tên của nàng cũng không xứng nhắc đến!"
Mọi người tại đây nghe được bọn họ nói như vậy đều nhịn không được âm thầm lắc đầu. Thậm chí ngay cả Nhậm Tiêu Dao và Bách Lý Tông Đức đều khẽ lắc đầu thở dài.
Lúc đầu, hai người này mượn danh tông môn mình tiến hành tỷ thí, chính là cách cục lớn. Cho dù là vì Diễn Nguyệt Thánh nữ cũng không có gì để người ta nói. Nhưng bọn họ vừa mở miệng thì nói tới Diễn Nguyệt Thánh nữ, như vậy thì cách cục lập tức nhỏ lại.
Ôn Quân Dao nhịn không được nhìn Lâm Hiên một chút. Chỉ thấy ánh mắt của hắn như nước, vẻ mặt bình thản, như ngồi đám mây, quan sát chúng sinh. Khí độ khí định thần nhàn, tĩnh tọa quan hải, tràn ngập phong thái thượng vị giả.
"Đế phu một ánh mắt cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được thiên đại cách cục."
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
"So với hắn, hai vị Thiếu tông chủ này đúng là quá nhỏ bé hèn mọn!”
Trong lúc mọi người ở đây cảm khái, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên ở giữa không trung.
"Các ngươi gánh vác tông môn vinh nhục hưng suy, ngay trước mặt thiên hạ đồng đạo, không lấy đại cục làm trọng, lại vì nam nữ hoan ái, nhi nữ chỉ tình mà đao kiếm tương hướng."
"Khí độ như thế, so với sơn dã mãng phu thì có gì khác?"
Một đạo ánh trăng sáng tỏ thánh khiết chiếu sáng toàn bộ hội trường. Bên trong quang huy rạng rỡ, một mỹ thiếu nữ người mặc váy dài trắng, bồng bềnh như tiên đạp nguyệt mà rơi. Tất cả mọi người đang có mặt ở đây thấy được nàng, nhao nhao hô hấp trì trệ.
Nữ tử thật đẹp! Đúng là thánh khiết như trăng!
Mà Nhậm Nhược Ngọc và Bách Lý Tỳ thì ánh mắt run lên: "Diễn Nguyệt Thánh nữ!"
An Tình Minh đáp xuống mặt đất, tay áo tung bay, tóc xanh bay múa. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn thấy Lâm Hiên như hạc giữa bầy gà, không khỏi hơi sững sờ. Trên đời lại có nam nhân tuấn mỹ như thết
Nàng chợt bước nhanh về phía trước, nhìn cũng không nhìn Nhậm Nhược Ngọc và Bách Lý Tỳ một chút, đi thẳng tới trước mặt Lâm Hiên: "Diễn Nguyệt Thánh nữ bái kiến Đế phu!"
Vừa rồi nàng nghe nói trên Đan Thánh đại hội, Nhậm Nhược Ngọc và Bách Lý Tỳ lại công khai nói vì mình mà đánh nhau, cho nên vội vàng chạy tới hóa giải trận tranh đấu nhàm chán này.
Không ngờ được là lại nhìn thấy Lâm Hiên cũng ở đây. Mà với sự thông tuệ và kiến thức của nàng, lập tức có thể đoán ra thân phận của Lâm Hiên, cho nên vội vàng hành lễ.
An Tình Minh xoay người, lãnh đạm nói ra: "Không cần nói nữa, ta vĩnh viễn không có khả năng làm bạn với loại người như các ngươi, xin các ngươi tự mình tránh đi đi!"
Thấy nàng xoay gương mặt thanh tú qua một bên, cũng không nhìn mình một chút.
Nhậm Nhược Ngọc và Bách Lý Tỳ đều lộ ra vẻ xấu hổ nồng đậm. Hai người vô cùng hâm mộ nhìn thoáng qua Lâm Hiên. Vừa rồi bọn họ không phải không có chú ý tới Diễn Nguyệt Thánh nữ nói chuyện, trong giọng nói biểu hiện ra sùng bái Lâm Hiên.
"Phóng nhãn khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có tồn tại như Đế phu mới có thể để cho Thánh nữ chủ động lấy lòng như thế"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]