Nhìn thấy Giang Vân Hạc quỷ hành lễ, Hứa Khang cũng cố nén hoảng sợ, quỳ xuống theo.
Hãn tụ vi Tôn Giả Cảnh đỉnh phong. Lúc đầu, tu vi như thế này cũng không tính thấp, đủ khinh thường một phương. Nhưng vừa rồi Lâm Hiên phóng ra thần niệm, hẳn biết mình nhỏ bé cỡ nào.
Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn hoàn toàn không muốn trực diện Lâm Hiên. Lâm Hiên uy nghiêm quá thịnh, nhìn nhiều khiến cho hẳn sợ hãi không thôi.
Vừa rồi giết Lôi Dương, phế Doanh Hổ, Lâm Hiên cũng lười ra tay nữa, thế là lạnh nhạt nhìn về phía hai người: "Linh Trì Thánh Địa đạo thống mấy chục vạn năm, lại có Thần Long Mạch thủ hộ.”
“Lúc đầu, các ngươi nên xem giữ gìn an bình Bắc Huyền Thiên như nhiệm vụ của mình."
"Nhưng khiến người ta thất vọng là các ngươi lại trợ Trụ vi ngược, ỷ vào mình thế lớn cho nên tùy ý ức hiếp nước láng giềng, họa loạn Bắc Huyền Thiên”
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, Giang Vân Hạc và Hứa Khang đều sau lưng phát lạnh.
Lâm Hiên nói mỗi một chữ giống như một thanh đao nhọn, thọc vào trong lòng bọn họ thật sâu.
Giang Vân Hạc vội vàng cúi đầu nói: "Đế phu tại thượng, là tại hạ hồ đô, xin Đế phu trách phạt!"
Hứa Khang nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng nặn ra năm chữ: 'Xin Đế phu trách phạt!"
Theo như bọn họ nghĩ, trước mặt đại nhân vật như Đế phu, biện minh như thế nào cũng vô dụng. Nói không chừng nói càng nhiều sẽ lộ càng nhiều sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3680968/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.