Chương trước
Chương sau
Cái tên khốn kiếp Doanh Hổ này lại từ chối trách nhiệm như thế. Bây giờ Lôi Dương khó phân thật giả, nếu như bị hắn lừa gạt, vậy thì không định tội được Doanh Hổ.

Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Các ngươi nghĩ là chỉ dùng vài câu nói là có thể lừa gạt được ta hay sao?"

Doanh Hổ và Lôi Dương sau khi nghe xong không khỏi mặt xám như tro. Bọn họ dự cảm được Lâm Hiên sẽ có thủ đoạn phi thường để vạch trần lời nói láo của bọn họ.

Hô!

Đúng lúc này, Lâm Hiên thả La Sát Thần Niệm.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây ở chỗ này đều cảm nhận một lưỡng uy áp viễn cổ cự thần giáng lâm. Trong uy áp này này còn mang theo chút khí tức uy nghiêm của Cổ Phật, khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi bất an từ tận đáy lòng.

Mà Doanh Hổ và Lôi Dương thì cảm thấy giống như là có một bàn tay vô hình, trong nháy mắt vọt vào trong thức hải của mình, điền cuồng cướp lấy tất cả ký ức. Đối diện với cỗ thần lực này, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại!

"A~"

Đợi sau khi bàn tay vô hình đó biến mất. Doanh Hổ và Lôi Dương đồng thời kêu thảm một tiếng, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lâm Hiên nở một nụ cười nhạt nhìn xuống hai người: "Bây giờ các ngươi còn muốn giảo biện nữa hay không? Hay là ta thay các ngươi nói ra chân tướng?"

Nghe vậy, Doanh Hổ và Lôi Dương bỗng nhiên co quắp dưới đất, triệt để mất hết hi vọng.

Ký ức sâu nhất trong đầu bọn họ đều bị Lâm Hiên đào lên. Trước mặt tồn tại khủng bố như hẳn, bọn họ nào còn dám lại nói nửa câu nói dối?

"Không dám làm phiền Đế phu! Chúng ta nguyện... nói thật tất cải"

Sau đó, hai người một năm một mười kể rõ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

Dương Hinh, Dương Văn Vũ và tất cả mọi người đang có mặt ở đây thấy thế đều cảm khái không thôi. Đế phu đúng là thủ đoạn khó lường, ở trước mặt hắn, nửa chữ cũng không thể nói dối được!

“Rất tốt” Lâm Hiên thấy bọn họ rốt cục nói thật ra, không khỏi mỉm cười.

Mọi người tại đây thấy thế đều yên lặng cúi đầu, không dám há mồm thở dốc. Với uy nghiêm của Đế phu, vừa rồi Doanh Hổ và Lôi Dương muốn lừa gạt hẳn, há có thể cười một tiếng rồi cho qua?

Bây giờ nếu ai coi là Đế phu sẽ tuỷ tiện bỏ qua chuyện này thì người đó chính là tên ngốc!

Bành!

Một tiếng nổ tung, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở trong đại điện cả kinh da đầu tê dại một hồi.

Lâm Hiên chỉ gảy một ngón tay, bắn ra một đạo khí lãng kinh khủng, đánh cho Lôi Dương bay ra khỏi đại điện.

"Kẻ này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đại khai sát giới ở hoàng cung Thế Tê Quốc, hắn không cần phải sống tiếp nữa”

Lâm Hiên được mấy người Tuệ Năng dẫn đi tới hoàng cung Thế Tè Quốc. Nhìn thấy nơi đó máu chảy thành sông, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. 

Là tên sát nhân Lôi Dương này giết đến hoàng cung Thế Tề Quốc, gà chó không yên.

Khiến cho quan hệ giữa hai nước bị ảnh hưởng rất nhiều, thậm chí sẽ khiến cho hai nước xảy ra chiến tranh, khiến cho vô số bách tính phải chịu nổi khổ chiến loạn.

Loại người như thế này, chắc chắn là có một người giết một người, tuyệt đối không thể giữ bọn họ lại!

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây không dám lên tiếng.

Đế phu ra tay với Lôi Dương, đây chỉ là món ăn khai vị.

Kế tiếp còn có Doanh Hổ, hẳn mới là nhân vật quan trọng.

Sau đó nghe Lâm Hiên nói ra: "Doanh Hổ đức không xứng vị, và tư dục bản thân mà không để ý đến thiên hạ bách tính sinh linh, Tiên Tần Quốc quân nên thay người”

Doanh Hổ nghe vậy, toàn thân lập tức run rẩy quỳ xuống đất, không dám nói chuyện. Bây giờ đừng nói tước đoạt hoàng vị của hắn, cho dù Lâm Hiên bắt hắn làm một con chó thì hân cũng vui lòng. 

Hắn biết rất rõ, đối với Lâm Hiên thì mình chỉ là một con giun dẽ. Nếu như Lâm Hiên muốn giết chết hắn, chỉ cần động động ngón tay là có thể giết mình một cách dễ như trở bàn tay, giống như giết Lôi Dương.

"Đế phu thánh minh!"

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều hành lễ.

Sau đó Thừa tướng Tiên Tân Quốc tiến lên phía trước nói: "Khởi bẩm Đế phu, Hàm Dương Vương nước ta trạch tâm nhân hậu, tài hoa danh vọng, rất có tài trị thế”

"Tương lai có hi vọng thành một đời hiền quân minh quân, có thể ngồi lên hoàng vị.”

Bách quan đang có mặt ở đây lập tức gật đầu: "Chúng ta tán thành!"

Có vết xe đổ của Doanh Hổ và Lôi Dương, Lâm Hiên xác định bọn họ sẽ không nói, tùy ý gật đầu: "Thiện!"

Cứ như vậy, Lâm Hiên một câu, thay đổi quân chủ chỉ vị của Tiên Tân Quốc.

Sau đó hẳn giật giật ngón tay, một đạo uy áp kinh khủng giáng lâm, ép xương cốt toàn thân Doanh Hổ thành bột phấn.

"Đế phu uy vũ!"

Mọi người đang có mặt ở đây thấy thế thì đều sợ đến kinh hồn táng đảm, vội vàng hành lễ.

Mà ngay khi Doanh Hổ bị kéo ra khỏi đại điện không lâu sau, lại một bóng người vội vàng đi đến. Hứa Khang đang đứng bên cạnh nhìn thấy, người tới là Thánh Chủ Thánh Địa Giang Vân Hạc,

“Thánh Chủ Linh Trì Thánh Địa Giang Vân Hạc, bái kiến Đế phu!"

Giang Vân Hạc đi lại vội vàng, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên dưới chân mềm nhũn, lảo đảo một cái kém chút tế ngã.

Tất cả mọi người thấy thế thì không khỏi lộ ra biểu cảm cực kỳ giật mình.

Thánh Chủ Linh Trì Thánh Địa, đó chính là cường giả Chuẩn Đế Cảnh, còn có Thần Long Chỉ Lực của Thánh Địa bàng thân, ba ngàn bí pháp gia trì.

Người như hẳn, cho dù nhằm mắt lại đi đường cũng không thể dưới chân lảo đảo ngã sấp xuống.

Hắn Giang Vân Hạc có mạnh mẽ như thế nào đi nữa nhưng trước mặt Đế phu cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.

Đế phu uy nghiêm như núi cao ức vạn trượng, khiến cho người ta kính sợ kính ngưỡng.

Ở trước mặt của hắn, nếu ai phạm sai lầm thì cũng phải giật mình thất kinh!

....

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.