Chương trước
Chương sau
"Giỏi cho một Huyền Băng Nữ Đế Đông Hoàng Tử U, với năng lực của ngươi sợ là trước khi ngươi giết chết Nghị Nhi thì cũng biết được bối cảnh của hẳn chứ?"

Phong Côn Tuyên trong mắt sát ý dạt dào: "Nhưng ngươi lại chém đầu ngoại tôn của ta như vậy, ngươi đúng là độc ác!”

Hân tức giận nhất chính là rất có thể Đông Hoàng Tử U biết Tào Nghị là ngoại tôn của mình nhưng vẫn hạ sát thủ.

Hiển nhiên đây là một sự sỉ nhục rất lớn cho Thanh Vũ Thánh Địa!

Làm một Thánh Địa đạo thống trăm vạn năm, Thanh Vũ Thánh Địa nội tình thâm hậu, không thể tưởng tượng. Gần vạn năm qua, bên trong Thánh Địa thịnh truyền tổ sư gia không có đi về cõi tiên, rất có thể núp trong bóng tối bảo hộ Thánh Địa.

Mà lúc trước khi tổ sư gia sáng lập Thánh Địa, hắn cũng đã là cường giả Đế Cảnh. Có thể nghĩ, nếu như hắn còn sống tại thế thì tu vi bây giờ sẽ là... 

Bỏ qua tổ sư gia không nói tới, Thanh Vũ Thánh Địa và Hoàng tộc Cửu Đỉnh Thiên quan hệ mật thiết. Mà Cửu Đỉnh Đại Đế Cửu Đỉnh Thiên Tư Mã Vô Tướng, ngoại trừ là Đế Cảnh uy tín lâu năm ra thì còn có viễn cổ Thần khí Thần Châu Cửu Đỉnh trấn khí vận.

Có thể nói đối với Đông Hoàng Tử U, hẳn là tồn tại có thể nghiền nát nàng. Cho nên, cho dù Đông Hoàng Tử U đoạt được đế vị Bắc Huyền Thiên, đồng thời liên tục căm xuống Vạn Ma Quốc và Vô Sinh Quốc. Nhưng mà ở trong mắt của Phong Côn Tuyên, những chuyện này cũng không tính là cái gì.

"Nhạc phụ đại nhân, như vậy thì ngươi định báo thù này như thế nào?” Tào Thiên Vũ lên tiếng hỏi thăm.

Phong Côn Tuyên cười lạnh sau đó nói: "Chuyện này hãy giao cho ta đi, các ngươi đều không nên khinh cử vọng động."

Hãn đa mưu túc trí, quyết định thuê sát thủ nổi tiếng Cửu Thiên Tiên Vực xuất động. Mà mục tiêu của hắn chính là chúng nữ nhi của Đông Hoàng Tử U.

"Đông Hoàng Tử U, ngươi giết một ngoại tôn của ta, ta giết bốn cô con gái của ngươi, chuyện này rất công bằng đúng không!"

Trong lòng của hẳn cười lạnh không thôi. 

Mà nhìn thấy biểu cảm của hẳn như thế thì mấy người Tào Thiên Vũ lập tức biết được Huyền Băng Nữ Đế gặp nguy hiểm.

....

Thủy Tỉnh Cung.

Ánh nắng ban mai chiếu vào trong tẩm cung.

Một tia sáng nhỏ chiếu vào trên những gương mặt nhỏ mũm mĩm trắng nõn nà của chúng nữ nhị, khiến cho dáng vẻ ngủ say của các nàng càng đáng yêu hơn nữa.

Lâm Hiên vẫn luôn giữ thói quen ngủ đủ giấc mở mắt ra sau đó cảm nhận được ngực của mình hơi lặng.

Khẽ ngẩng đầu xem xét, thấy Tuyền Hi và Tuyền Ấu một trái một phải ghé vào ngực mình,

Khóe miệng hai tiểu nha đầu đều chảy nước bọt óng ánh.

"Hai đứa nhóc đáng yêu này không ngờ được là chảy nhiều nước bọt như vậy."

Lâm Hiên dùng tay nhẹ đè lên môi Tuyền Hi và Tuyền Ấu. Hai tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng lại Nhưng một lát sau, các nàng lại hơi mở cái miệng nhỏ ra trên khóe miệng lại có nước bọt chảy xuống. Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải vận ra một đạo linh lực, hong khô mảng quần áo nơi ngực. Nhưng mà không lâu sau thì nước bọt của các tiểu nha đầu lại làm ướt quần áo của hắn.

“Thôi thôi, mặc kệ các nàng vậy”

Lâm Hiên cũng lười động thủ, rất nhiều đứa nhỏ khi còn nhỏ đều rất thích ngủ nằm sấp. Mà nằm sấp cũng hay há miệng chảy nước bọt. Lâm Hiên không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của các cô con gái cho nên không thèm để ý tới nữa.

Cứ như vậy, đến giờ Thìn, các tiểu nha đầu chậm rãi tỉnh lại.

"A."

"Ướt quá! Tuyền Hi và Tuyền Ấu cảm thấy cằm mình ẩm ướt, hơn nữa ngực cha cũng ướt.

Lâm Hiên cười nói: 'Đây đều là do nước bọt của các ngươi chảy lúc ngủ”

"Nhiều như vậy sao?” Tuyền Hi và Tuyền Ấu vẻ mặt kinh ngạc.

Hai tiểu nha đầu vội vàng cúi đầu thổi cho Lâm Hiên, vừa thối vừa sốt ruột nói: "Nhiều nước bọt như vậy trên người cha lỡ như cha bị cảm lạnh thì phải làm sao?"

Mặc dù tẩm cung rất ấm áp. Nhưng các tiểu nha đầu vẫn còn nhớ mẫu thân đã từng dạy trên người không thể dính nước nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.

Nghe được các nàng nói như vậy, Tuyền Châu và Tuyền Hàm cũng bận bịu đi lên. Bốn tiểu nha đầu đều ra sức thổi phòng miệng thổi hơi cho Lâm Hiên.

Nhìn thấy vừa đáng yêu vừa có hiếu như vậy, trong lòng Lâm Hiên tình thương của cha bộc phát.

"Các bảo bối, đừng lo lắng, cha sẽ không bị cảm lạnh!"

Hắn tiện tay vận ra một đạo linh lực, triệt để hong khô quần áo.

"Oa thật là lợi hại!"

Mấy người Tuyền Châu đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Mình thổi nhiều như vậy cũng không sánh nổi cha vung tay lên. Cha đúng là không gì làm không được!

"Được rồi, nếu như tất cả đều đã thức thì chúng ta rời giường đi!"

Sau đó Lâm Hiên cưng chiều ôm lấy bốn cô con gái, dẫn theo các nàng cùng nhau xuống giường rửa mặt.

Bữa sáng qua đi.

Tuyền Ấu lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong phòng của mình ra, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn lên tiếng nói Các tỷ tỷ, các ngươi mau đến xem xem!"

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vội vàng đi tới nhìn thoáng qua: "Oa, nhiều trứng rần như vậy!"

Tuyền Ấu dương dương đắc ý nói  ra: "Đúng nha, Cửu Lân Ban Xà ta lại sinh trứng rắn!"

"Lần này, ta định sẽ để cho bọn nó nở ra rồi sau đó đưa đến trong rừng rậm”

Tuyền Châu cau mày nói ra: "Lần này trứng rắn hình như rất nhiều, nhiều rắn con như vậy cũng quá đáng sợ?"


Tuyền Châu và Tuyền Hi cũng khẽ gật đầu.

Nghe Tuyền Ấu nói như vậy, các nàng cũng rất muốn biết Cửu Lân Ban Xà sinh bao nhiêu trứng rắn.

Sau đó, các tiểu nha đầu dựa theo phương pháp đếm mà Thái phó Dương Văn Thừa dạy, bấm ngón tay tính số lượng trứng rắn.

“Một, hai, ba, bốn... mười!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.