Chương trước
Chương sau
Nơi xa, bọn người Công Dương Đức chính mắt thấy một màn này hoảng hốt.

"Nam nhân này chẳng những kiếm thuật cao siêu mà còn là cao thủ lôi pháp, chúng ta đi lên thì chắc chắn phải chết không thể nghỉ ngờ!”

"Rút lui! Nhanh rút lui!

....................

Sợ bại lộ tung tích của mình sau đó bị Lâm Hiên đồ sát, bọn người Công Dương Đức mệnh lệnh cho yêu thú dán mặt nước một đường trốn về Thanh Miêu tộc. Không lâu sau, bọn họ chạy trở về lãnh địa bản tộc. Quay đầu lại, nhìn thoáng qua bầu trời phương xa, trong lòng Công Dương Đức vẫn cuồng loạn không thôi.

"Ông trời ơi, ai cũng nói trong nước địa linh nhân kiệt, tàng long ngọa hổ, bây giờ mới thấy lời đồn quả nhiên không có sai chút nào!"

"Nếu như vừa rồi lại tới gần một chút nữa thì chúng ta đâu còn đường sống nữa?"

Hắn phân phát tùy tùng, sau đó lập tức vội vàngtiến về chỗ tộc trưởng, cũng chính là thân ca ca của hắn Công Dương Kỳ.

Mở cửa phòng ra. Trong căn phòng được xây từ đất xanh và hòn đá nâu đỏ, tản mát ra từng đạo khí tức quỷ dị mà kinh khủng.

Công Dương Đức ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía trước, nơi bàn tế điện bài vị tiên tổ, Công Dương Kỳ đang ngồi ở chỗ đó. Từng đạo hào quang màu xanh lục huyền diệu quanh quần xung quanh thân thể Công Dương Kỳ, khiến cho hắn nhìn giống như là thần minh từ trong địa ngục đi ra.

"Có vẻ như là tu vi của đại ca sắp đạt tới Tôn Giả Cảnh"

"Thiên phú như thế, trong Thanh Miêu tộc chúng ta đúng là hiếm thất

Trong ánh mắt Công Dương Đức lộ ra một tỉa kính nể. Người trong Thanh Miêu tộc sở trường là nuôi cổ dùng cổ, bình thường không tính thông tu luyện. Mà Công Dương Kỹ không đến bốn mươi tuổi thì có thể chạm đến Tôn Giả Cảnh, thiên phú như thế có thể nói là tương đối lợi hại.

Nếu như kết hợp tu vi và khả năng dùng cổ thì có thể tưởng tượng được lực sát thương tạo nên như thế nào.

"Tại sao không nhìn thấy đại trưởng lão trở về?"

Cảm nhận được Công Dương Đức xuất hiện, Công Dương Kỳ mở mắt ra, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.

Công Dương Đức mặt ngoài bình tĩnh nhưng bên trong vẫn còn sợ hãi lên tiếng trả lời: "Bọn họ đều đã chết!"

Cái gì? !” Công Dương Kỳ nhướng mày.

Đại trưởng lão Mặc Ngọc Long chính là tu vi Thần Phách Cảnh. Lại thêm hẳn khổ luyện cổ thuật hơn hai ngàn năm, thực lực tổng hợp lại cũng không có kém hơn mình là bao nhiêu. Hơn nữa lần này bọn họ vượt biển đi vào trong Đông Hoang làm việc rất là ẩn nấp sau lại chọc tới người khác và bị giết được?

Công Dương Đức lên tiếng trả lời: "Đại ca, lần này có thể nói là mấy người đại trưởng lão rất là xui xẻo, bọn họ bị Lục Địa Kiếm Tiên truy sát”

"Ta đứng ở khoảng cách ngoài mấy trăm dặm, dùng Nhãn Kính Cổ Trung nhìn thấy, Kiếm Tiên đó phong hoa tuyệt đại, kiếm thuật cố phác quy chân, uy lực cực mạnh"

"Hắn chẳng những một hơi chém giết toàn bộ Xích Đồng Long Kình mà đại trưởng lão điều khiển, còn vận dụng lôi pháp, một kiếm chém vỡ tất cả bọn họ và cả thuyền nữa."

"Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó hai chân của ta còn đang run lên đây này!"

Công Dương Kỳ cúi đầu xem xét, chân Công Dương Đức đúng là có chút không kìm lòng được mà run rẩy.

"Tuyệt thế Kiếm Tiên như thế, bình thường sẽ không dễ dàng xuất thế, ngay cả người vốn luôn cẩn thận như Mặc Ngọc Long cũng bị hẳn chém giết”

"Xem ra thực lực của người này đúng là vượt qua tưởng tượng của chúng ta!"

Công Dương Đức hỏi: "Vậy đại ca, thù này chúng ta có báo hay không? Còn Cổ Vương thì phải làm sao bây giờ?"

Công Dương Kỳ vẻ mặt ngưng trọng tầm tư một lát, sau đó lên tiếng nói: "Thù nhất định phải báo! Mặc Ngọc Long có công lao cũng có khổ lao đối với tộc ta, hơn nữa còn tình như phụ tử với ta, không thể để cho hắn chết vô ích như vậy được!"

"Về phần Cổ Vương, trước mắt chỉ có thể trả ra một cái giá lớn hơn nữa, dùng thuật phát cấm kị hiển tế cho hắn, cầu hắn cho tộc chúng ta mượn lực lượng.”

"Đến lúc đó ta sẽ dẫn theo lực lượng của Cổ, Vương rồi vượt biển đi vào trong Đông Hoang gặp Kiếm Tiên đó một lần!"

Công Dương Đức nghe vậy yên lặng gật đầu. Cổ Vương chính là đệ nhất thiên kiêu găn ba vạn năm nay của Thanh Miêu tộc. Thực lực của hắn có thể đã vượt qua Đế Cảnh từ lâu, đạt tới Đại Thánh Cảnh!

Có lực lượng như vậy gia trì cho ca ca Công Dương Kỳ, chắc chắn có thể trả thù được cho mấy người đại trưởng lão!

....

Cửu Đỉnh Thiên.

Thanh Vũ Thánh Địa, chiếm diện tích ba trăm năm mươi vạn dặm. Thanh Vũ Sơn cao nhất ở trung ương như một thanh cự kiếm sắt bén xuyên thẳng vào rong máy xanh. Bốn phía xung quanh ngọn núi có linh khí phun trào, như mây như sương, khí thế to lớn nguy. nga


“Nhạc phụ đại nhân, ngài nhất định phải giúp Nghị Nhĩ báo đại thù này!"

Bọn người Vương Thành thì đồng thời cúi đầu thở dài: "Mời Phong Thánh Chủ chủ tì đại cục, để Huyền Băng Nữ Đế trả giá đầu"

Mấy ngày trước, bọn họ biết được tin tức con của mình bị giết chết ở biên giới Bắc Huyền Thiên, thi thể tách rời, tử trạng thê thảm. Sau đó bọn họ đều động hết thảy mọi nhân mạch và tài nguyên thẩm tra nguyên nhân cái chết của mấy người đó. Sau đó biết được bởi vì mấy người đó chơi trò chơi săn giết người ở biên cảnh của Bắc Huyền Thiên mà khiến cho Huyền Băng Nữ Đế phượng nhan giận dữ bị chém đầu.

Cân nhắc đến Huyền Băng Nữ Đế thực lực vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ liên hợp lại tiến về Thanh Vũ Thánh Địa, tìm kiếm Thanh Vũ Thánh Chú Phong Côn Tuyên ủng hộ. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.