Bản mệnh phi kiếm của Lục Trường Sinh trực tiếp chui vào bên trong Hắc Diệu Thạch, chỉ để lại một đoạn chuôi kiếm nhỏ lộ ra ngoài.
"Cái này... Lục Trường Sinh vẻ mặt xấu hổ.
Hắn một kích toàn lực, chỉ có thể đảm ra một cái động nho nhỏ trên Hắc Diệu Thạch.
Một tảng đá lớn như thế, phải đánh tới năm nào tháng, nào mới có thể phá hủy?
“Để cho ta tới thử một chút"
Dương Tiến vẻ mặt nghiêm túc lấy bản mệnh phi kiếm của mình ra. Liều mạng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, thôi diễn tuyệt học kiếm pháp cấm kị của Trường Sinh Tông đến mức cao nhất sau đó đánh ra một kiếm.
Oanh!
Kiếm khí nổ tung, chỉ để lại một vết kiếm sâu một tấc ở trên Hắc Diệu Thạch.
Mà vết kiếm này so với Hắc Diệu Thạch thì có thể nói là chín trâu mất sợi lông, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới
"Không đánh nổi Dương Tiến cũng lúng túng nhíu nhíu mày.
Trúc Thanh Quân khẽ lắc đầu. Xem ra kế hoạch rèn luyện Thanh Ảnh Kiếm ở U Minh Tuyệt Địa coi như xong, nên tìm một chỗ khác thôi.
Nàng vừa mới quay người thì nhìn thấy cách đó không xa có một nam tử áo trắng dẫn theo bốn tiếu nữ hải đáng yêu đi tới. Ánh sáng mặt trời chiếu vào người nam tử áo trắng, khiến cho hán tuấn mỹ như là thiên thần hạ phàm.
"Trúc Thanh Quân bỗng nhiên sững sờ: "Trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như thế!"
Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhí rơi xuống mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3680885/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.