Chương trước
Chương sau
Bản mệnh phi kiếm của Lục Trường Sinh trực tiếp chui vào bên trong Hắc Diệu Thạch, chỉ để lại một đoạn chuôi kiếm nhỏ lộ ra ngoài.

"Cái này... Lục Trường Sinh vẻ mặt xấu hổ.

Hắn một kích toàn lực, chỉ có thể đảm ra một cái động nho nhỏ trên Hắc Diệu Thạch.

Một tảng đá lớn như thế, phải đánh tới năm nào tháng, nào mới có thể phá hủy?

“Để cho ta tới thử một chút"

Dương Tiến vẻ mặt nghiêm túc lấy bản mệnh phi kiếm của mình ra. Liều mạng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, thôi diễn tuyệt học kiếm pháp cấm kị của Trường Sinh Tông đến mức cao nhất sau đó đánh ra một kiếm.

Oanh!

Kiếm khí nổ tung, chỉ để lại một vết kiếm sâu một tấc ở trên Hắc Diệu Thạch.

Mà vết kiếm này so với Hắc Diệu Thạch thì có thể nói là chín trâu mất sợi lông, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới

"Không đánh nổi Dương Tiến cũng lúng túng nhíu nhíu mày.

Trúc Thanh Quân khẽ lắc đầu. Xem ra kế hoạch rèn luyện Thanh Ảnh Kiếm ở U Minh Tuyệt Địa coi như xong, nên tìm một chỗ khác thôi.

Nàng vừa mới quay người thì nhìn thấy cách đó không xa có một nam tử áo trắng dẫn theo bốn tiếu nữ hải đáng yêu đi tới. Ánh sáng mặt trời chiếu vào người nam tử áo trắng, khiến cho hán tuấn mỹ như là thiên thần hạ phàm.

"Trúc Thanh Quân bỗng nhiên sững sờ: "Trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như thế!"

Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhí rơi xuống mặt đất, sau đỏ cũng nhanh bước đi tới biên giới U Minh Tuyệt Địa.

Lục Trường Sinh quay đầu lại Xem xét, lập tức mặt mũi tràn đây kính úy: "Tại hạ Thiên Toàn Thánh Địa Lục Trường Sinh, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

Hôm đó cướp đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai ở Linh Kiếm Sơn, hắn mắt thấy phong độ tuyệt thế của Lâm Hiên, lập tức vô củng kinh ngưỡng Lâm Hiên. Không ngỡ được là bây giờ lại có thể gặp được Lâm Hiên, chuyện này khiến cho Lục Trường Sinh có chút mừng rỡ.

Mà nghe được hắn nói như vậy, Trúc Thanh Quân và Dương Tiến đều giật nảy cả mình.

Hai người vội vâng hành lễ.

“Thiên Toàn Thánh Địa Trúc Thanh Quân, bái kiến Đế phu!"

"Trường Sinh Tông Dương Tiến, bái kiến Đế phu!

Trong mắt Trúc Thanh Quân lộ ra vẻ sùng bái ái mộ, Dung mạo và khí chất của Lâm Hiên hoàn mỹ phù hợp với bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của nàng.

Mà Dương Tiến trong mắt tràn đầy kính sợ và kính ngưỡng. Hân tuy là nhân tải kiệt xuất Đông Hoang, nhưng so với Bắc Huyền Thiên Đế phu, chẳng phải là cái gì.

Có thế xảo ngộ Đế phụ, chuyện này khiến cho hân thậm chí khiến cho toàn bộ Trường Sinh Tông đều cảm thấy cực kỳ vinh hạnh!

Lâm Hiên lạnh nhạt đáp lễ ba người, sau đó dẫn chúng nữu nhi đi lên trước. Nhìn thấy một khối Hác Diệu Thạch vô cùng to lớn ngăn chặn U Minh Tuyệt Địa. Lâm Hiên không có ngập ngừng, trực tiếp thôi động Ngũ Lôi Chính Pháp, bóp ra một cái lôi pháp ấn quyết ném về không trung.

Ầm ầm!

Trong chốc lát thiên địa biến sắc.

Ngũ thải lôi vân trong phạm vi vạn dặm, tuôn ra ức ức. vạn điện long. Hội tụ thành một quả cầu sấm sét cực lớn ở trong tay của Lâm Hiên.

"Trúc Thanh Quân, Lục Trưởng Sinh vả Dương Tiến thấy thế vội vàng né tránh. Bọn họ biết, chắc chân Đế phu định dùng thần lõi nố tung Hác Diệu Thạch. Mã thần lõi khủng bố như thế, một khi nổ tung, cho dù chỉ là một đạo dư âm cũng có thể trọng thương thậm chí là giết chết bọn họ.

Vẫn nên trốn xa một chút thì tốt hơn!

Lâm Hiên có được 'Vô Địch Cấm Vực" phòng hộ, có thể xem thường thần lôi bạo tạc mang tới tổn thương. 

Thế là hân vân đạm phong khinh ném quả cầu sấm sét xuống dưới.

Trong nháy mắt, tiếng nổ tung vang lên, chấn động thiên địa, cương phong gào  thét không thôi

Trong khoảnh khác, Hác Diệu Thạch to lớn bị nố thành bột phấn.

............................

Nhìn thấy Lâm Hiên trong lúc phất tay khiến cho Hắc Diệu Thạch triệt đế nố thành bột mịn, ba người Trúc Thanh Quân đều sợ ngây người.

"Không hổ là Đế phụ, đúng là mãnh!"

"Nếu như một ngày nào đ có thế có được một hai phần mười năng lực của Đế phụ, có thế nói là sống không uống đời này!"

Lục Trường Sinh và Dương Tiến trong lòng cảm khái không thôi. Mà Trúc Thanh Quân thì là hơi lộ ra một tia kích động. Thân là Thánh nữ Thiên Toàn Thánh Địa, nữ thần cao lãnh nối tiếng Đông Hoang. Nàng chưa bao giờ có biếu hiện như thế trước mặt một người nam tử nào.

"Nam nhân như hắn mới là lựa chọn hoàn mỹ nhất trong lòng của tất cả nữ nhân”

"Đáng tiếc, hân đã có bốn cô con gái với Huyền Băng Nữ Đế, đời này chỉ sợ sẽ không còn coi trọng bất kỳ một nữ nhân nào."

“Chẳng lẽ nam nhân hoàn mỹ trời sinh đã được quyết định sẽ thuộc về người khác hay sao?"

Trúc Thanh Quân trong lòng nhất thời suy nghĩ ngân vạn.

Sau đó Hổ Long Sơn Trịnh Thiên Khuê và các đệ tử theo tới nhìn thấy Lâm Hiên trích dẫn thần lôi nổ tung Hắc Diệu Thạch như thế thì cũng nhao nhao sợ hãi thần phục vô cùng.

Cường giả Đế Cảnh xuất thủ, đó cũng không phải là người bình thường có thể dễ dàng nhìn thấy được.

Trịnh Thiên Khuê tự lẩm bẩm hôm nay đúng là một ngày tốt lành có thể mở mang tầm mất!

“Hắc Diệu Thạch bị hủy, điều này chứng tỏ rằng cường giả ra tay với ta đã chạy tới đây!

"Hơn nữa hắn sử dụng lôi pháp chính tông, có thể nói là khác tỉnh trời sinh của quỹ vật chúng ta!”

Càng nghĩ càng sợ, trong lòng Lý Tiêu hối hận không thôi Nếu biết trước mình sẽ trêu chọc tới tài năng khủng bố như thế thì cho dù có đánh chết hân cũng sẽ không sử dụng U Minh quỹ Trảo.

"Tốt nhất là phải nhanh chóng cầu xin tha thứ!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.