Huyền Băng Cung.
“Bây giờ ngươi đã đỡ hơn nhiều rồi chứ?"
'Đông Hoàng Tử U đi vào trong phòng khách trong cung, cúi đầu nhìn Nhan Dao đang nằm ở trên giường.
Từ khi đón Nhan Dao vào trong cung đến nay, Đông Hoàng Tử U vận dụng tài nguyên chữa thương tốt nhất để chữa thương cho nàng
May mắn trị liệu kịp thời cho nên hai chân đã bị đánh gãy của Nhan Dao mà có thể hoàn toàn phục hồi lại đồng thời sẽ không để lại bất kỳ di chứng gì
"Ừm, đa tạ bệ hạ!” Nhan Dao trên mặt tràn ngập vẽ cảm động,
Nàng hoàn toàn không ngờ được nè đường đường Bắc Huyền Thiên Nữ Đế lại quan tâm tới một công chúa của một nước nhỏ vô danh như nàng như vậy.
"Nhưng mà linh căn của ngươi đã bị phế đi đời này lại không thể tu hành được nữa" Đông Hoàng Tử U khẽ lắc đầu.
Nhan Dao thở dài một tiếng: "Thôi, chỉ cần có thể còn sống sót được chính là kết quá tốt nhất rồi.
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu: "Vậy thì tốt, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi”
Nhan Dao thấy được nàng muốn đi, hỏi vội: "Bệ hạ, có phải ngài định bắt Giang Phàm về đây hay không?”
Đông Hoàng Tử U xoay người, nhìn kỹ nàng một hồi: "Ngươi có chuyện gì muốn nói hay không?"
Nhan Dao lộ ra một tia lo lảng: "Sở dĩ Giang Phàm bỏ trốn cùng với công chúa Vô Sinh Quốc là bởi vì hắn muốn mượn lực lượng của Vô Sinh Quốc để tự lập môn hộ”
"Ta len lén phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3680851/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.