Chương trước
Chương sau
 

 Lâm Hiên sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu: "Vậy cũng được." 

 Kiếm đạo khảo hạch, đối với bọn nhỏ thì đúng là một kinh nghiệm khó được. 

 Vậy thì dẫn các nàng đi tăng trưởng kiến thức một phen thuận tiện chơi đùa. 

 Nhìn thấy Lâm Hiên gật đầu đồng ý, Mộ Ấu Khanh cực kỳ vui vẻ: "Ta chuẩn bị hai thớt thiên mã, bây giờ ta sẽ kêu một thớt khác đến!" 

 Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chu môi huýt sáo một tiếng. Sau đó thấy bạch quang lóe lên, một thớt thiên mã có một đôi cánh trắng như tuyết khoan thai rơi xuống. 

 Thấy lại sắp được ra ngoài chơi, bốn tiểu nha đầu đều vui vẻ đến không được, vội vàng lôi kéo Lâm Hiên đi cưỡi ngựa. 

 Trước khi lên ngựa, Tuyền Châu đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Tiểu di, ngươi muốn đi tham gia khảo hạch, ta muốn tặng cho ngươi một món quà để giúp ngươi gia tăng khí vận!" 

 Nói xong, nàng lấy từ trong nạp giới ra một cây trâm bằng hồng ngọc tinh mỹ xa hoa. 

 "Tuyền Châu lễ phép nhất, ngoan!" Mộ Ấu Khanh vui vẻ cầm lấy cây trâm, xoay người sờ cái đầu nhỏ của Tuyền Châu. 

 Nhìn thấy tỷ tỷ đưa lễ vật cho tiểu di, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng xông tới. 

 Tuyền Hi lấy ra một sợi lông cực phẩm Bạch Vũ Tiên Hạc, đưa lên: "Tiểu di, chúc ngươi khảo hạch thành công!" 

 "Cảm ơn!" Mộ Ấu Khanh vui vẻ cười. 

 Tuyền Hàm lấy ra một đóa hoa bách hợp do Linh Ngọc điêu khắc thành: "Tiểu di, hoa bách hợp ngụ ý trăm sự như ý, ta cũng tặng nó cho ngươi!" 

 "Được, tiểu di nhận!" Mộ Ấu Khanh cảm động vô cùng, bọn nhỏ đúng là trưởng thành, quá tri kỷ! 

 Tuyền Ấu nhìn thấy các tỷ tỷ đều đưa đủ loại đồ tốt. 

 Nghĩ nghĩ, hình như trong tay mình chỉ có một thứ đặc biệt nhất. 

 Nàng đưa tay vào trong ngực móc móc, nói: "Tiểu di, dẫn tiểu Cửu theo, ngươi khảo hạch nhất định sẽ rất tuyệt!" 

 Không đợi Mộ Ấu Khanh trả lời, nàng lập tức để Cửu Đầu Thiên Mãng vào trong tay của Mộ Ấu Khanh. 

 "A! ! !" 

 Mộ Ấu Khanh thét lên một tiếng hoảng sợ, xuyên thấu bầu trời Thủy Tinh Cung. 

 ………………………………. 

 Mộ Ấu Khanh thuở nhỏ sợ nhất chính là rắn. Rắn bình thường nàng cũng sợ hãi không thôi chứ nói chi là loại rắn có tướng mạo dữ tợn kinh khủng như là Cửu Đầu Thiên Mãng. 

 Cho dù là Cửu Đầu Thiên Mãng lớn chừng bàn tay thì cũng suýt chút dọa cho Mộ Ấu Khanh sợ đến ngất đi. 

 Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyến đi đến Thái Sơ Thánh Địa. 

 Sau khi bình tĩnh lại, Mộ Ấu Khanh ôm Tuyền Châu và Tuyền Hi lên thiên mã. 

 Lâm Hiên thì ôm Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cưỡi một thớt thiên mã khác. 

 Sau đó, thiên mã giương cánh bay lượn, dẫn theo bọn họ nhanh chóng bay thẳng đến Thái Sơ Thánh Địa. 

 Thái Sơ Thánh Địa. 

 Ở vùng đông nam Bắc Huyền Thiên, chiếm diện tích tám ngàn vạn dặm. 

 Bên ngoài trăm vạn dặm trong phạm vi thế lực Thánh Địa có một quốc gia tên là Địch Nguyệt Quốc. 

 Lúc xế trưa, mấy người Lâm Hiên đi tới hoàng thành Địch Nguyệt Quốc. Sau khi rơi xuống đất, Mộ Ấu Khanh để thiên mã bay lên trên trời tùy thời đợi mệnh. 

 Nàng giống như một hướng dẫn viên dẫn theo Lâm Hiên và bốn tiểu bảo bối. 

 "Thái Sơ Thánh Địa ta từng tới đó ba lần, mỗi một lần đều phải đến Địch Nguyệt Quốc chơi một chút." 

 Mộ Ấu Khanh thuộc như lòng bàn tay nói ra những chỗ kỳ thú của Địch Nguyệt Quốc: "Muốn nói nổi tiếng nhất Địch Nguyệt Quốc thì là Trích Tinh Lâu." 

 "Tửu lâu này chẳng những đồ ăn cực kỳ ngon miệng hơn nữa còn có thể đứng trên đỉnh của quán rượu trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng ở trên tinh không cách xa nhau ức vạn dặm, cho dù là ban ngày cũng như thế." 

 Mấy người Tuyền Châu nghe xong, nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ban ngày cũng có thể nhìn thấy ngôi sao hay sao?" 

 Mộ Ấu Khanh gật gật đầu: "Được, nhưng mà ta cũng không giải thích được tại sao lại như vậy." 

 Lâm Hiên cười nói: "Thật ra thì ban ngày ngôi sao cũng tồn tại chỉ là vì tia sáng của mặt trời quá mạnh, chiếu lên tinh cầu của chúng ta phản xạ ra ánh sáng quá sáng che khuất mất ánh sáng của ngôi sao." 

 "Mà sở dĩ Trích Tinh Lâu có thể nhìn thấy được ngôi sao và ban ngày thì chắc chắn là do chất liệu đặc thù nào đó, thông qua nó thì có thể che đậy ánh sáng ban ngày, từ đó hiển thị ra một cái bầu trời đêm nhỏ nhỏ, như vậy thì có thể nhìn thấy ngôi sao." 

 Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, Lâm Hiên lập tức nói ra được điểm mấu chốt trong đó. 

 Nói trắng ra là chắc chắn ở bên trong Trích Tinh Lâu có thứ giống như là kính thiên văn của kiếp trước cho nên mới có thể nhìn thấy ngôi sao vào ban ngày. 

 Mà những kiến thức này khi mà Mộ Ấu Khanh và các tiểu nha đầu nghe được thì cảm thấy cực kỳ cao. 

 "Cha thật là lợi hại!" 

 "Ừm, mặc dù ta nghe không hiểu nhưng cha chắc chắn là người lợi hại nhất!" 

 Các tiểu nha đầu nhao nhao lộ ra thần sắc sùng bái. 

 Mộ Ấu Khanh cũng ánh mắt dị thường lóe sáng mà nhìn Lâm Hiên, chỉ cảm thấy mình bị tài hoa và học thức của hắn làm cho rung động thật sâu. 

 "Biểu tỷ phu chẳng những văn thải cao cường mà tầm mắt và học thức cũng vượt xa người bình thường." 

 "Khó trách ngay cả nữ nhân mạnh mẽ như biểu tượng cũng cam tâm tình nguyện sinh cho hắn bốn tiểu bảo bảo." 

 Nghĩ như vậy, mấy người đã đi tới cổng Trích Tinh Lâu. 

 "Hai vị vừa nhìn thì biết không phải là người bình thường, không bằng tiểu nhân dẫn các ngươi đi Quan Tinh Các được không?" 

 Lâm Hiên tùy ý gật đầu: "Cũng tốt." 

 "Vậy mời các ngươi!" Tiểu nhị mặt mũi tràn đầy lấy lòng dẫn mấy người Lâm Hiên đi lên lâu. 

 Đến lầu ba, chính là Quan Tinh Các xa hoa nhất tửu lâu này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.