Chương trước
Chương sau
 

 "Ừm." Lâm Hiên đúng là nhìn thấy những quyển sách này là lập tức nhức đầu. 

 Cuộc sống này chính là dùng để hưởng thụ, lại có một hệ thống trâu bò như vậy thì cần gì phải tự làm khó mình chứ? 

 Đông Hoàng Tử U thạch mình cũng chính là thuận miệng đưa ra lời đề nghị này còn có quyết định hay không thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay mình. Cho nên, chắc chắn hắn sẽ không đọc. 

 Hai người cứ như vậy trầm mặc xuống, bầu không khí trở nên xấu hổ. 

 Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu, quay người đi tới chỗ chúng nữ nhi. 

 Lúc này Nhược Ảnh đi ra từ bên trong hắc quang, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bệ hạ, xảy ra chuyện!" 

 "Chuyện gì?" Đông Hoàng Tử U hỏi. 

 Nhược Ảnh: "Thái tử Ngô Tư Vũ Thương Nguyệt Quốc Bắc Huyền Thiên chúng ta bị Thái tử Đỗ Quân Minh Thiên Tinh Quốc Động Nguyên Thiên bắt đi." 

 Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong thì lông mày nhăn lại: "Thái tử Thiên Tinh Quốc, lại bắt Thái tử Thương Nguyệt Quốc, chuyện gì đã xảy ra?" 

 Nhược Ảnh nói ra: "Nghe nói là bởi vì hai vị Thái tử tu luyện ở biên cảnh, trong lúc vô tình phát hiện một thanh tiên kiếm, sau đó ra tay tranh đoạt." 

 "Lúc đầu, thanh kiếm này đã bị Ngô Tư Vũ thu hoạch được, Đỗ Quân Minh không có cam lòng cho nên thiết kế cướp đi kiếm, Ngô Tư Vũ định lý luận với hắn thì bị hắn tính kế." 

 "Đỗ Quân Minh chẳng những đánh Ngô Tư Vũ một trận tơi bời khói lửa, hơn nữa còn bắt hắn đến Thiên Tinh Quốc, trở mặt nói là Ngô Tư Vũ muốn làm tổn thương hắn, muốn cho Thương Nguyệt Quốc cho ra bồi thường kếch xù." 

 "A!" Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong thì giận cười một tiếng: "Đỗ Quân Minh này đúng là to gan! Chỉ bằng Thiên Tinh Quốc bọn họ thì còn không dám càng rỡ như vậy?" 

 Nhược Ảnh vội vàng gật đầu: "Bệ hạ nói không sai, sở dĩ Thiên Tinh Quốc dám lớn lối như vậy, nghe nói là bởi vì Thiên Tinh Quốc quân vừa đem thân muội muội của mình đến làm phi tử cho Động Nguyên Đại Đế." 

 "Bây giờ chuyện này không dễ giải quyết!" 

 Đông Hoàng Tử U lại hừ lạnh một tiếng: "Không dễ giải quyết, vậy thì xử lí mạnh!" 

 Động Nguyên Thiên là một phương thiên địa nằm giáp giới với Bắc Huyền Thiên ở hướng tây nam. Hoàng tộc bọn họ lấy Động Nguyên Đại Đế không Kình Thương cầm đầu, cực kỳ xa lánh bài xích Bắc Huyền Thiên. 

 Truy cứu nguyên nhân. 

 Cái thứ nhất, là bởi vì Nhị thái tử Không Kình Thương Không Thanh Vũ từng cầu hôn Đông Hoàng Tử U mà bị từ chối, khiến cho Không thị Hoàng tộc rất có ý kiến với Đông Hoàng Tử U. 

 Cái thứ hai, Động Nguyên Thiên và Nam Huyền Thiên rất thân cận với nhau, mà Nam Huyền Thiên Đế Hoàng Tần Thương cũng là người năm đó tới cầu hôn mà bị từ chối. 

 Gộp chung những nguyên nhân này lại với nhau thì khiến cho quan hệ giữa Bắc Huyền Thiên và Động Nguyên Thiên, còn có Nam Huyền Thiên cực kỳ xa cách. 

 Đông Hoàng Tử U và bọn họ, có thể nói không ai ưa ai. 

 Cho nên lần này Thiên Tinh Quốc nổi lên, Đông Hoàng Tử U quyết định cứng đối cứng giải quyết. Nếu như đối phương đã không để mặt mũi như thế vậy thì Đông Hoàng Tử U nàng cũng không cần phải quan tâm tới sĩ diện! 

 "Bệ hạ, ngươi muốn đi Thiên Tinh Quốc cướp người?" Nhược Ảnh tin tưởng, một khi Đông Hoàng Tử U tiến về Thiên Tinh Quốc, chắc chắn đối phương sẽ bị bức ép dưới uy nghiêm của nàng mà thả người. 

 Đông Hoàng Tử U lãnh khốc nói: "Đương nhiên muốn cướp! Nhưng mà là ngươi đi, người trẫm muốn đối phó chính là Không Kình Thương!" 

 Nhược Ảnh lộ ra một tia chấn động, bài hát em muốn đảo khách thành chủ mượn cơ hội này để chèn ép Hoàng tộc Động Nguyên Thiên một chút! 

 Sau đó Đông Hoàng Tử U xoay người, vẻ mặt ôn nhu mà nhìn bốn cô con gái: "Các bảo bối, mẫu thân có việc đi trước." 

 "Được rồi, mẫu thân chú ý đừng quá vất vả." 

 "Mẫu thân, bái bai!" 

 "Mẫu thân yên tâm đi làm việc đi!" 

 "Ừm, chúng ta có cha bên cạnh, mẫu thân đi đi!" 

 Nhìn thấy bốn tiểu nha đầu đều tri kỷ như thế, Đông Hoàng Tử U vui vẻ cười một tiếng: "Ừm!" 

 Có cái bốn cái áo bông nhỏ bên cạnh mình, cho dù bên ngoài có mưa gió lớn như thế nào cũng không sao! 

 Không để lại dấu vết nhìn Lâm Hiên một chút, Đông Hoàng Tử U dẫn theo Nhược Ảnh vội vàng rời đi. 

 Nàng vừa đi không lâu sau, Mộ Ấu Khanh cưỡi một thớt thiên mã màu trắng rơi xuống Thủy Tinh Cung. 

 Xuống ngựa, Mộ Ấu Khanh mặt mũi tràn đầy vui mừng đi tới trước mặt Lâm Hiên, cười hì hì một tiếng: "Biểu tỷ phu!" 

 Lâm Hiên cười cười: "Ngươi đến có việc?" 

 "Đúng vậy, có chuyện rất quan trọng!" Mộ Ấu Khanh nhìn thoáng qua bốn tiểu nha đầu: "Tuyền Châu, các ngươi đều tới!" 

 "Chuyện gì nha?" 

 Các tiểu nha đầu vội vàng xông tới. 

 Mộ Ấu Khanh móc ra bốn viên kẹp, cưng chiều chia cho các nàng, sau đó nhìn nói với Lâm Hiên: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ tham gia kiếm đạo khảo hạch của Thái Sơ Thánh Địa." 

 "Trước đó ta đã nói chuyện với biểu tỷ, muốn dẫn bọn nhỏ đi xem một chút." 

 "Ừm!" Mộ Ấu Khanh lộ ra vẻ tán thưởng, biểu tỷ phu quả nhiên thông minh hơn người, liếc mắt một cái là nhìn ra tâm tư của mình. 

 Nàng nói: "Ta và biểu tỷ đều là đệ tử ký danh của Thái Sơ Thánh Địa, lại có thể tu luyện tuyệt học kiếm đạo chính thống của bọn họ." 

 "Khi biểu tỷ mười bốn tuổi, đã đạt đến kiếm đạo đệ tam trọng, Tâm chi cảnh." 

 "Cho nên ta muốn đến đó sớm, một là chuẩn bị sẵn sàng, hai là thuận đường bọn nhỏ tới đó chơi một chút."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.