Chương trước
Chương sau
#: Chương này, Just me sẽ chuyển ngôi kể sang ngôi thứ nhất, người kể là Du An nhé!

_ _ _

Tỉnh dậy, khoan đã không phải mình đã chết rồi hay sao?

- Thiên Thiên, con tỉnh rồi. Lão gia, người xem...

Vừa mở mắt đã có người lay lay tay tôi, giọng nói cònrun run nữa. Thật dọa người mà. Khoan đã, không phải tôi đãchết rồi sao? Thế nào lại còn sống? Tôi nhìn xung quanh, ngơngác. Điều kì lạ là có rất nhiều người trước mặt, còn mặcquần áo thật kì lạ, còn có căn phòng rất giống trong các bộphim cổ trang. Ý nghĩ của tôi đó là, tôi đã xuyên không!!!!

- Á....á....á...

Thật....thật đúng là kì diệu. Phấn khích quá đi! Khôngphải ai chết đi cũng được xuyên không như tôi đâu. Mà cũng may là người bọn họ nói tiếng Việt chứ tôi mà xuyên không đến ẤnĐộ, Philippin hay Thái Lan, Campuchia gì đó thì hay rồi. Quảthật may mắn, là may mắn. Tôi lại nhìn xung quanh, mọi ngườiđều đang ngơ ngác nhìn lại tôi làm tôi ngại quá, cười xấu hổnói:

-Xin lỗi. Hi hi.

Lời xin lỗi của tôi càng khiến cho tất cả mọi ngườitrong phòng càng thêm ngơ ngác nhiều hơn hoặc chắc tất cả bọnhọ nghĩ tôi điên rồi. Người phụ nữ vừa nắm tay tôi bây giờnhìn mặt có vẻ đang rất bất ngờ, lấy tay che miệng, hai vànhmắt đỏ lên như sắp khóc. Bà ta đúng là một người phụ nữ đẹp, tôi hơi ngẩn người quan sát bà ta, tôi đoán bà ta cũng khôngcòn trẻ nhưng khuôn mặt thì vẫn còn rất trẻ trung. Từ đôi mắtchiếc mũi cao cao đến đôi môi đều tỏa ra hai chữ thôi: thanh tao.Chắc hẳn hồi trẻ bà ta là một đại mỹ nhân. Mà bộ váy củabà ta cũng rất đẹp, nó được làm từ lụa với khoảng ba đếnbốn lớp có màu xanh dương đậm, tay áo dài, váy bó sát vào eo lộ vóc người hoàn mỹ. Màu sắc cùng hoa văn và phụ kiện nhưkim tuyến chỉ màu cũng rất tinh tế, chúng như hòa quyện vớinhau vậy. Rồi còn cả trang sức như vòng tay, vòng cổ rồi mấycây châm cài trên đầu nữa chứ. Hình như toàn là vàng với bạcnguyên chất nếu tôi có thể đi bán chắc tôi sẽ có rất nhiềutiền. Thử tưởng tượng nếu được mang đi bán tất cả chỗ trangsức đó thôi tôi cũng đã cảm thấy rất phấn khích rồi. Cònngười đàn ông đứng cạnh mặc bộ trang phục gồm áo ngoài dàiđến tận gần bụng chân cùng với quần bên trong, chất liệu thìcó lẽ làm từ gấm thượng hạng, thắt lưng còn đeo một khốibạch ngọc to hình lục giác đều. Và ở ông ta có một khí chấtgì đó mà tôi không thể hiểu, chỉ cảm thấy ông ta nhất định là một người có quyền thế, ông ta cũng kinh ngạc không kém, sắcmặt lo lắng ra lệnh:

- Phu nhân, ngươi để cho Từ thái y xem bệnh cho Chi Thiên trước.

Sau một hồi bắt mạch, Từ thái y không thấy tôi có gì không ổn, liền nói:

- Thưa thừa tướng, đại tiểu thư có thể qua cơn nguy kịch, chuyển nguy thành an đã là điều may mắn vả lại, chất độc trong người vừa được khai trừ, khí âm và dương vẫn chưa cân bằng trong mộtthời gian ngắn được. Cho nên lúc này có thể là do trướng khívẫn còn nên dẫn tới tâm thần bất ổn. Tiểu thần cho là đạitiểu thư tĩnh dưỡng vài ngày nữa tức sẽ ổn thôi.

Đúng là nhảm nhí, nhảm nhí hết sức! Tôi cố gắng kiềmchế kích động muốn mắng người của mình. Cái gì mà âm khívới dương khí rồi trướng khí? Tôi là quả bóng bay chắc? Vậymà hai vị lão gia với phu nhân kia tin sái cổ. Bội phụ, thậtsự bội phục!

Lúc này tinh thần của Chu thừa tướng, và Chu phu nhân mới thoáng an ổn. Sau khi Chu thừa tướng sai hạ nhân đưa cho hai khối vàng thật to dưới con mắt thèm thuồng của tôi thì Từ thái yra về, người được gọi là Chu thừa tướng và phu nhân cũng ởlại dặn dò tôi tĩnh dưỡng một lúc lâu mới đi. Tôi đoán họ làbố mẹ tôi ở kiếp này hay nói cách khác là bố mẹ của thânthể này. Mà xem tình hình này “bố tôi” chính là thừa tướng,là thừa tướng chứ không phải bất kì chức quan nào khác. Chắchẳn là rất có uy quyền nhỉ? Và quan trọng hơn là có rấtnhiều tiền. Nghĩ đến tiền tôi lại không thể kiềm chế sắc mặtháo hức cùng vui mừng như kiểu tôi đã trúng xổ số bạc tỷvậy. Đừng có coi thường tôi, vì ai mà chẳng yêu tiền với lạiyêu tiền chưa bao giờ là có tội cả, ha ha.

Ngay sau đó, có một cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổimặc trang phục người hầu đến nhắc tôi, cô ta cũng có khuôn mặtkhá thanh tú:

- Thưa tiểu thư, người có muốn dùng điểm tâm bây giờ không ạ?

Gì vậy, không lẽ cô ta nhìn tôi giống như đói lắm sao?Nhìn lại, nhìn lại đi, đây là bộ mặt yêu tiền thương tiền cơmà. Nhưng tôi cũng thích ăn nữa nên đành phải ăn vậy, haizzzngoài tiền ra thì sở thích thứ hai của tôi là ăn.

- Ừm, cô tên là gì vậy? Lấy cho tôi bánh đi, bánh ngọt í.

Cô gái đó mặt tái đi, nước mắt bắt đầu chảy ra:

- Tiểu thư...người...người đừng dọa nô tỳ...

Bây giờ đến lượt tôi phát ngốc: hình như ở thời cổ đạiai cũng có khiếu làm diễn viên, muốn khóc lúc nào cũng được.

Nhưng cũng không thể để cô ta nghi ngờ được. Tôi điều chỉnh tâm trạng, cố tỏ ra vô cùng mệt mỏi:

- Ta thấy đầu óc trống rỗng nên không nhớ rõ, biết chưa?

Sau đó qua lời kể của cô gái đó tôi mới biết, thì ratôi là đại tiểu thư của thừa tướng đương triều, tên là Chu ChiThiên mười sáu tuổi. Đôi vợ chồng lúc nãy quả nhiên chính làbố mẹ của tôi, là Chu Thành Đức và Trần Hiên Hoa. Còn Chu ChiThiên là do trúng độc nên tôi mới được xuyên không. Còn nữa, mẫu thân tôi là chính phi ngoài tôi ra còn có một đại ca tên ChuLịch Dương, ngoài ra còn có một vợ nhỏ là Lưu di nương. Nàng ta có một con gái tên Chu Thi Hà luôn đối nghịch với tôi. Bởi vìnhà ngoại của tôi rất có thế lực cộng thêm phụ thân tôi cũngthật lòng thương yêu mẫu thân tôi. Còn về phần Lưu di nương chẳng qua là con của một người quen cũ của bà nội nên phụ thân mớibất đắc dĩ cho bà ta vào nhà. Chính vì vậy phụ thân yêu thương đại ca tôi và tôi hơn so với Chu Thi Hà.

Rồi nàng ta còn nói thì ra Từ thái y kia là do ngũhoàng tử Huỳnh Hiểu Uy cho phép đến phủ để chữa bệnh cho tôi.Hóa ra vị ngũ hoàng tử này cũng rất ái mộ Chu Chi Thiên. Rồinàng ta còn nói tôi được các vị tiểu thư khác hâm mộ cùngghen tỵ bao nhiêu, rồi được nhiều vị công tử ái mộ như thếnào, vân vân..... Tôi thì thấy nàng ta ngày càng đi lạc chủ đềliền bảo nàng ta ngừng nói.

Sau đó tôi còn sai Mai ( người hầu đã nói cho tôi) đilấy gương, Mai đi đến cái bàn trang điểm lấy cho tôi một chiếcgương bằng đồng nho nhỏ, đúng là nhà giàu, đến cái gương cũngđẹp thế này nữa. Nhìn vào gương đồng, trời ạ, đây là khuônmặt của người sao? Con người mà cũng có thể đẹp như thế nàysao? Tôi sững sờ gần ba phút mới lấy lại được tinh thần. Tuyngười trong gương không giấu được vẻ nhợt nhạt vừa khỏi bệnhnhưng mà vẫn là một đại mỹ nhân. Nước da trắng mịn màng khôngtỳ vết, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu cung với đôi mắtto tròn mà sâu thẳm. Đôi mắt ấy có một sức hấp dẫn kỳ lạkhiến người đối diện như bị hút vào trong vậy. Chiếc mũi dọcdừa cao lại thẳng làm nổi bật nét thanh tú của khuôn mặt. Tôithấy đẹp nhất là đôi môi, hoàn hảo không dày không mỏng mà conrất quyến rũ. Khuôn mặt này đủ đẹp để người khác nhớ mãingay từ lần gặp mặt đầu tiên. Tôi lại tưởng tượng nếu khuônmặt này mà đi đến thời hiện đại thì chắc chắn sẽ rất nổitiếng đây, Chu Chi Thiên có một vẻ đẹp trong sáng tinh khiết màvẫn phảng phất nét quyến rũ chết người. Tôi lại ngây ngốcnhìn thêm hai phút. Quay lại nhìn qua Mai thấy nàng ta nhìn tôivới ánh mắt rất kỳ lạ. Có kinh ngạc, có hiếu kỳ và cả khinh bỉ trước ánh mắt tự mãn của tôi. =.=

Một lúc sau có khoảng tám nha hoàng bưng các khay điểmtâm vào trong phòng lần lượt bày biện khắp bàn ăn. Oa, điểm tâm thôi cũng nhiều như thế này sao? Nào là bánh, ô mai, trái câyvà cả mấy món tôi không biết. Ăn thử từng món một quả thựcrất là ngon miệng. Do Chu Chi Thiên rất được Chu Thành Đức sủng ái cùng cưng chiều nên viện của Chu Chi Thiên có một phòng bếp riêng trong khi viện của Chu Thi Hà không có, Mai thì có vẻ rất đắc ý về việc này. Mấy món điểm tâm mà tôi đang ăn đều là do các đầu bếp được học ở trong cung mà ra, đúng là chất lượngkhông hề tầm thường không chỉ ngon miệng mà còn đẹp mắt.

Người ta nói căng da bụng trùng da mắt đúng là không hềsai chút nào vừa mới ăn xong tôi đã bắt đầu buồn ngủ. Thôi,ngủ trước đã mọi việc chắc chắn sẽ ổn thôi.

Sáng hôm sau tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí tronglành nên dẫn Mai và vài nha hoàng đi đến khuôn viên trong phủ.Quả thật phủ thừa tướng thực sự tráng lệ hơn so với sự tưởng tượng của tôi, hành lang dài được nổi bật nhờ nước sơn đỏcùng với các họa tiết điêu khắc, chạm trổ kì công. Thỉnhthoảng lại gặp vài nha hoàng đi qua tất cả bọn họ khi nhìnthấy tôi đều chào hỏi rồi cúi người mà ở đây gọi là thỉnh an chăng? Hôm nay tiết trời hơi se lạnh có lẽ đang vào thu. Bầutrời có màu trắng trong tinh khiết, lá cây bắt đầu rụng vàphảng phất hương hoa nào đó. Trong hoa viên còn có một hồ senvà nuôi cả cá vàng. Tuy đây là hồ sen mà không phải ao cá nhưng thời tiết, không gian và cả sự tĩnh lặng làm tôi nhớ đến bài thơ Thu Điếu của Nguyễn Khuyến bất giác tôi khe khẽ ngân nga:

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,

Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.

Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,

Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.

Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,

Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.

Tựa gối buông cần lâu chẳng được,

Cá câu đớp động dưới chân bèo.

Mùa thu không còn những cơn mưa rào hối hả như mùa hè nữa mà không khí đã bắt đầu se lạnh, cái lạnh này phảng phấtmùi sen sớm. Giọt sương đọng trên mép lá rồi tràn xuống giữatán lá. Hình ảnh giản dị này ở trong mắt tôi trở nên thậtđẹp, nó như một liều thuốc an thần vậy nó khiến cho tâm tìnhcủa Du An trở nên tĩnh lặng trước nỗi sợ hãi bị phát hiệngiả mạo Chu Chi Thiên.

Tâm tình lại trở nên vui vẻ, tôi đi xung quanh thêm khoảng nửa canh giờ nữa mới quay về.

Có thể nói Mai chính là nha hoàng tâm đắc của Chu ChiThiên, vì vậy tôi mới có thể nói với cô ta rằng tôi không nhớrõ một số chuyện mà thực tế là tôi chẳng biết gì về cuộcsống ở đây thế nên tôi cần có người giúp đỡ tôi. Nhưng đươngnhiên tôi cũng không thể nói sự thật được, không lẽ nói rằngtôi sống ở một thế giới khác chính là nơi này cách đây vàinghìn năm rồi sau khi chết tôi nhập hồn vào tiểu thư nhà họ?Thật ư? Họ sẽ cho rằng tôi điên mất. Và sau đó thì sao? Làm sao tôi sống yên ổn được nữa đây. Thế nên tôi phải thích nghi thậtnhanh cuộc sống này, bắt đầu một cuộc sống mới và sống vớithân phận của Chu Chi Thiên. Cố lên, mày làm được mà Du An àkhông, phải là... Chu Chi Thiên chứ.

Thế là mấy ngày tiếp theo tôi ngoại trừ sáng sớm đithỉnh an Trần Hiên Hoa rồi buổi tối đến viện của bà ta ăn tốithì thời gian còn lại đều là khí thế hừng hực “học” mọi thứ về cuộc sống này. Tôi phải học rất nhiều điều rồi ghi nhớđể còn vận dụng.

Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy thực sự chán nản và tuyệtvọng, nhiều đêm tôi ngồi bó gối không ngủ do nhớ người thân ở hiện đại. Cô nhớ mọi người, làm sao có thể không nhớ được chứ? Không biết họ có sống tốt không? Bố mẹ tôi, anh tôi họ có nhớ đến tôi không? Hạ Hỏathì sao, nó có khóc nhiều lắm không nhỉ? Du An dần chìm vào giấc ngủtrong vô thức.

_ _ _

# Chương này Du An lúc thì nói từ hiện đại, lúc thì nói mộtsố từ cổ đại là do Du An mới xuyên không nên cần thời gian đểthích ứng nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.