Chương trước
Chương sau
Thịnh Kinh đều sắp sôi trào, Mạc Thiên Hàm lại trải qua ngày tháng dễ chịu, nhờ lần đi nhờ xe Dương lão huyện lệnh này, Mạc Thiên Hàm vừa kiếm được bạc vừa kiếm được thanh danh, ngay cả quan gia đều từ "tiệm gạo Thái Bình" mua lương chở vào Thịnh Kinh, có thể thấy được cửa tiệm này là có danh dự, cho nên sinh ý đột nhiên liền rực rỡ hẳn lên.
Ngày mai là Tết Hạ Nguyên, Mạc Thiên Hàm liền về nhà sớm, vào cửa, người trong nhà đều có mặt, không khí vui vẻ, đều đang thử quần áo mới.
"Lão bản đã về!" Trần Lôi mắt sắc liền thấy Mạc Thiên Hàm bước vào cửa, chào hỏi một tiếng liền bưng ly trà lạnh cho Mạc Thiên Hàm giải khát.
Mạc Thiên Hàm đúng là khát, một ngụm uống hết.
Mát a!
"Nghiên nhi đâu?" Không thấy được người mình mong nhớ!
"Nghiên nhi đang cùng đám người Lưu sao sao ở buồng trong thử quần áo mới, ngày mai là Tết Hạ Nguyên, đang thương lượng tổ chức làm sao." Giang ca tử đang chuẩn bị dây cột tóc đính lục lạc đáng yêu cho Khang ca nhi, nghe hỏi liền trả lời.
"Nga, ta vào xem xem."
Chừa một phòng người đùa nghịch đồ trêи bàn, Mạc Thiên Hàm vào buồng trong, quả nhiên, Lưu sao sao đang chải đầu cho Thu Nghiên, là kiểu đầu hắn chưa từng gặp qua.
"Lưu sao sao, đây là kiểu tóc gì? Khá xinh đẹp a."
"Đây là kiểu ca tử ở quê ta khá thích chải, kêu kiểu búi Phi Dực, nghe nói vào Tết Hạ Nguyên chải kiểu tóc này, có thể tránh Ngũ Độc, bảo bình an."
"..."
Giống như rượu hùng hoàng trong tết Đoan Ngọ chớ gì.
"Xong rồi, nhìn xem đẹp hay không?" Búi xong, Lưu sao sao chọn một cây trâm có dây tua bằng bạc cắm lên tóc Thu Nghiên, chậm rãi nâng y đứng dậy.
"Tướng công, đẹp không?" Thu Nghiên có chút chờ mong nhìn Mạc Thiên Hàm.
Y rất ít khi trang điểm chải chuốt, chỉ vào lúc ngày lễ tết, mới có tâm tư làm cái này, hy vọng có thể có được sự khẳng định của tướng công.
"Đẹp, phu lang của ta vốn dĩ đã đẹp, chải kiểu tóc này càng đẹp mắt!" Mạc Thiên Hàm không thích những thứ quá mức ẻo lả, nhưng Thu Nghiên là khác, hắn cảm thấy phu lang thế nào đều đẹp thế nào cũng đáng yêu.
"Hai người nói chuyện đi, ta đi ra ngoài nhìn xem Tiểu Hổ mặc quần áo vừa người không." Lưu sao sao nói xong liền tới chỗ Hương ca tử, bọn họ có mua hai bộ quần áo mới cho Tiểu Hổ.
"Tướng công, chiều nay ăn món gì?"
"Đói bụng?"
"Không có."
"Vậy phu lang muốn ăn cái gì?" Bình thường Thu Nghiên nhà hắn không kén ăn, có thể là thèm? Mạc Thiên Hàm âm thầm tỉnh lại, gần đây bận quá, thật đúng là không đàng hoàng làm bữa cơm ngon cho phu lang ăn.
"Muốn ăn bắp cải gói thịt." Thu Nghiên hơi đỏ mặt, sao chính mình cả ngày đều nghĩ ăn a?
Nhưng vừa nghĩ tới bắp cải gói thịt, y liền thèm vô cùng.
"Vậy hôm nay liền ăn bắp cải gói thịt." Khó được Thu Nghiên có món muốn ăn, Mạc Thiên Hàm liền đồng ý ngay, ôm phu lang ở buồng trong dính nhớp một lát liền chui vào phòng bếp mân mê.
Chừa lại Thu Nghiên đỏ mặt ngây ngốc nhìn bản thân trong gương, vừa rồi, tướng công nói, y là ca tử đẹp nhất trong lòng hắn, hì hì!
Đến cơm chiều, Thu Nghiên lại xuất hiện vấn đề.
"Tướng công, món này là ngươi làm sao?" Hoài nghi nhìn dĩa bắp cải gói thịt.
"Đúng nha, tướng công tự mình làm, nhân lúc nóng ăn đi, lạnh liền không ngon." Nói liền gắp một gói cho Thu Nghiên, đây là đồ ăn phu lang khâm điểm đâu, hắn sao có thể nhờ tay người khác?
Thu Nghiên nhìn thức ăn đầy mỡ, thực gian nan bỏ vào miệng nhấm nuốt, tuy rằng hương vị giống nhau, nhưng y liền cảm thấy đây không phải do tướng công làm!
Lúc trước, tướng công làm ăn rất ngon, nhưng lần này không giống!
"Không thể ăn, tướng công, này không phải do ngươi làm đi?" Lúc này hỏi lại một lần, đã mang theo chút ủy khuất.
Mạc Thiên Hàm có chút ngây người, cả gia đình cũng có chút ngây người, nhà bọn họ ăn cơm đều ăn chung một bàn, rất ít khi tách ra ăn, trừ khi trong nhà có khách, giống như lần tiếp đón ngự y Khương Khải, bọn họ mới tách ra dùng cơm, bình thường là cả nhà ăn chung, Mạc Thiên Hàm cảm thấy như vậy ăn cơm ngon hơn.
Nhưng hôm nay Thu Nghiên là bị làm sao vậy? Đột nhiên liền trở nên bắt bẻ!
"Cái kia, hôm nay là ta lựa bắp cải, Mạc tiểu tử nấu." Lưu sao sao phảng phất phát hiện gì đó, lập tức nhận trách nhiệm, làm hại Mạc Thiên Hàm đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lưu sao sao, bắp cái cũng là do hắn tự tay lựa chọn, rửa sạch, cho vào nồi a!
"Nghiên nhi, không thích ăn sao? Muốn ăn thế nào, để cho tướng công ngươi đi làm." Lưu sao sao không để ý tới Mạc Thiên Hàm, bắt đầu dỗ dành Thu Nghiên đột nhiên trở lại thời kỳ nhi đồng.
"Nghiên nhi muốn ăn bắp cải gói thịt do tướng công làm, không muốn có nhiều mỡ như vậy, trước kia tướng công làm không có nhiều mỡ vậy a." Ủy ủy khuất khuất nhìn Mạc Thiên Hàm, Thu Nghiên chính là không muốn ăn dĩa đồ ăn trêи bàn.
"Được được, tướng công liền đi làm dĩa mới, đi, cùng tướng công vào nhà ăn nhỏ trong buồng chờ, tướng công liền đi làm." Nói liền buông chén đũa, kéo phu lang vào trong, thuận tiện quay đầu nhìn một bàn người đã quen với việc cưng chìu Thu Nghiên: "Mọi người cứ ăn đi, ta cùng Nghiên nhi ra phía sau mở bếp mới đây."
Làm cả phòng đều bật cười.
Mạc Thiên Hàm thái nhỏ gừng cùng hành, nhặt một bồn lá bắp cải, lựa thực cẩn thận, sau đó cầm mấy khối thịt ra, Thu Nghiên liền ngồi bên cạnh, tận mắt nhìn thấy Mạc Thiên Hàm nấu cho y ăn.
"Không cần khối kia, quá béo, muốn khối nhiều thịt nạc kia!" Thấy Mạc Thiên Hàm cầm lên khối thịt ba chỉ, Thu Nghiên liền vô cùng kháng cự, vội vàng ngăn cản tướng công, chỉ vào khối thịt bản thân vừa ý.
"Khối này?" Mạc Thiên Hàm thay đổi khối thịt có 80% là thịt nạc.
"Vâng vâng!" Lúc này tâm tình Thu Nghiên tốt lên, khối thịt này là y chọn, cũng là y nhìn Mạc Thiên Hàm làm, không hề rời mắt chút nào!
Mạc Thiên Hàm không có cách nào, đành phải từ bỏ thịt ba chỉ thích hợp làm bắp cải gói thịt nhất, đổi thành một khối thịt nạc chỉ có lớp da mỏng làm một dĩa bắp cải gói thịt nạc.
Chờ đến lúc hai người ăn cơm, đám người Lưu sao sao đã ăn xong, phòng bếp cũng đã dọn dẹp sạch sẽ!
Lúc ăn, Thu Nghiên vẫn luôn vươn đũa về phía dĩa bắp cải gói thịt, tần suất cao đến mức Mạc Thiên Hàm không dám cùng y cướp thức ăn, sợ y ăn nhiều thịt buổi tối khó tiêu, liền gắp vào chén một ít rau xanh, nhưng cũng không thể giảm đi số lần thịt xuất hiện trong chén của Thu Nghiên.
Ăn gần xong, Thu Nghiên mới phản ứng lại, có chút khϊế͙p͙ đảm kéo kéo cánh tay Mạc Thiên Hàm: "Tướng công, hôm nay Nghiên nhi có phải thực phiền hay không?" Y cũng không biết vì sao, hôm nay chính là không thích dĩa đồ ăn kia, một hai phải tận mắt nhìn thấy Mạc Thiên Hàm làm lại lần nữa, mới chịu ăn.
"Không có, dĩa mới nãy quả thực quá nhiều dầu mỡ, gần đây thời tiết nóng bức, ngươi lại không quá thích ăn nhiều dầu mỡ, cho nên ăn không vô là bình thường, hôm nay là tướng công không đúng, không suy xét đến ngươi, chỉ suy xét mỡ nhiều liền thơm, ha hả, phu lang không trách tướng công chứ?" Biết người này hôm nay tâm trạng không tốt, cho nên Mạc Thiên Hàm nói chuyện rất có kỹ xảo, ôm sai lầm về phía mình, đỡ cho Thu Nghiên suy nghĩ miên man.
"Thật vậy chăng? Nhưng Thu Nghiên vẫn cảm thấy là bản thân làm kiêu.." Thu Nghiên không được tự nhiên nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy độ ấm trong phòng tăng cao, lửa đã tắt, sao đột nhiên lại nóng lên? Chẳng lẽ là bởi vì sắp tết Hạ Nguyên, nhiệt độ không khí lên cao?
Mạc Thiên Hàm ung dung nhìn người này quay đầu nhỏ qua trái qua phải, gương mặt ửng đỏ, nhất quyết không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hơi hơi híp mắt, Mạc Thiên Hàm nhìn Thu Nghiên như vậy liền có chút "thòm thèm", vươn tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Thu Nghiên: "Phu lang cảm thấy bản thân làm kiêu, như vậy, có nên bồi thường cho tướng công không? Hôm nay tướng công phải làm đồ ăn hai lần a."
"Bồi thường?" Đầu nhỏ có chút kẹt, không biết làm sao để bồi thường, Thu Nghiên rối rắm nửa ngày, mặt nhăn thành bánh bao, mới hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm: "Nghiên nhi, Nghiên nhi có thể cho tướng công năm lượng bạc, tiền thủ công!"
"Phốc!" Mạc Thiên Hàm phun ra rượu gạo trong miệng, bị Thu Nghiên chọc cười không ngừng được!
"Ha ha! Phu lang của ta, sao ngươi lại đáng yêu như vậy a!" Dù sao cũng là trong phòng bếp nhỏ, chỉ có hai người bọn họ, Mạc Thiên Hàm liền vô cùng tự nhiên ôm Thu Nghiên, hướng trêи mặt Thu Nghiên bẹp một cái, mặt Thu Nghiên liền đỏ bừng lên.
"Không cần thì thôi!" Thu Nghiên thở phì phì chụp bay Mạc Thiên Hàm, chính mình ăn cơm, mặc kệ tướng công, chỉ biết đùa giỡn mình, hừ!
Chuyện vừa ra, Thu Nghiên liền quên việc mình làm kiêu, Mạc Thiên Hàm cũng cười ha ha, hai người náo nhiệt ăn xong, Mạc Thiên Hàm không dám để Thu Nghiên ngủ liền, để Thu Nghiên đi dạo trong viện hoặc tìm Lưu sao sao nói chuyện phiếm, hắn vội vàng dọn dẹp phòng bếp nhỏ của họ.
Vừa dọn dẹp phòng bếp, liền nhân tiện nấu canh dưỡng thân cho Thu Nghiên, để nguội cho Thu Nghiên uống, trừ cái này, còn chuẩn bị vài thứ cần dùng cho ngày mai, Tết Hạ Nguyên, phải chuẩn bị chút trong tiết mục ăn đông, này đó đều là do Mạc Thiên Hàm chuẩn bị, bởi vì cả nhà đều nhất trí đồng ý Mạc Thiên Hàm nấu ăn ngon nhất, cho nên vào ngày lễ ngày Tết, phòng bếp đều giao cho Mạc Thiên Hàm xử lý!
Dọn dẹp xong mới vào phòng Lưu sao sao tìm Thu Nghiên, trở về tắm rửa ngủ, vào cửa liền thấy mọi người hi hi ha ha cười nói, Thu Nghiên đỏ mặt, bị Lưu sao sao giấu ở phía sau, không biết nói gì đó, Thu Nghiên cúi đầu thấp thấp, mím miệng cười ngượng ngùng.
"Vừa mới nói, lão bản liền tới rồi, xem ra hôm nay không thể bắt lấy đuôi nhỏ của Thu Nghiên rồi!" Giang ca tử vừa nói, mọi người mới chú ý tới Mạc Thiên Hàm đứng ở cửa.
"Phải rồi, lão bản là tới tìm Thu Nghiên về đi? Mau, lãnh phu lang cần thịt không cần mỡ của ngươi về đi, chúng ta không thể nấu ra bắp cải gói thịt chỉ có thịt nạc không có mỡ a!" Lam ca tử đừng nhìn tuổi tác lớn, miệng vẫn còn vô cùng lợi hại, lại biết tính tình phu phu Mạc Thiên Hàm, lúc này xem ra liền có tác dụng.
Thu Nghiên rất là ngượng ngùng, hôm nay y đúng là có hơi quá quắt, vội vã từ sau lưng sư phó chạy ra, kéo Mạc Thiên Hàm về phòng, vứt lại sau lưng từng đợt trêu đùa mang theo thiện ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.