Chương trước
Chương sau
Lưu sao sao cũng là suy nghĩ cho Thu Nghiên cùng Mạc Thiên Hàm, so sánh với nhau, thương tịch đúng là không bằng nông tịch, Mạc Thiên Hàm là một hán tử có tiền đồ, Lưu sao sao từng ở Thịnh Kinh nhìn liền biết hán tử này không phải một nhân vật đơn giản, tiểu đồ đệ của y không phải ca nhi nhà cao cửa rộng, không tâm cơ không chỗ dựa, tương lai nếu có con cái còn đỡ, nếu không có con thì phải làm sao bây giờ?
Vì vậy sau khi đã suy xét kĩ càng, liền đề nghị Thu Nghiên sửa về nông tịch, đầu tiên nông tịch cao hơn thương tịch một bậc, tiếp theo khi có con, có thể trực tiếp có nông tịch, sau đó dù con cái muốn đi khoa cử cũng dễ dàng hơn thương tịch, thứ ba là nông tịch có thể bao hàm ba tịch còn lại, hiện giờ bọn họ đông người, có nông tịch liền có đất đai, người trong nhà có thương tịch thì đi mua bán, phân công rõ ràng chính xác.
"Tiểu tử tạ ơn sao sao quan tâm!" Hôm sau Mạc Thiên Hàm liền tìm Lưu sao sao, Lưu sao sao liền phân tích cho hắn những điều này, Mạc Thiên Hàm nghe xong mới nhận ra, trong nhà đã không chỉ có hắn cùng Thu Nghiên, mà là một gia đình lớn, mọi chuyện không chỉ nghĩ riêng hai người mà còn phải bận tâm đến mọi người trong nhà.
"Lão thân cũng chỉ suy xét nhiều một chút, hy vọng lão bản không nghĩ nhiều, hán tử đều là người làm việc lớn, trong nhà phải có phu lang chăm sóc, Nghiên nhi còn nhỏ, chưa từng quản lý gia đình, cho nên lão thân liền bao biện làm thay."
"Không không, Lưu sao sao, ngài cũng nói, Nghiên nhi chưa từng quản lý gia đình, cho nên có một số việc, ngài có thể chỉ dạy y, Mạc mỗ tuyệt đối ủng hộ."
Lúc này Lưu sao sao mới thật sự tin tưởng, Mạc Thiên Hàm không hề có khúc mắc với chuyện y loạn xen vào, hơn nữa còn cảm ơn y, bắt đầu từ lúc này, Lưu sao sao liền tính toán cho nhà của tiểu đồ đệ, còn tay cầm tay dạy dỗ tiểu đồ đệ cách làm một đương gia phu lang.
Liên quan đến việc chinh lương, lão huyện lệnh sợ đêm dài lắm mộng, ngay ngày hôm sau nhận lệnh chinh lương liền bắt đầu thu mua lương thực, cửa hàng của Mạc Thiên Hàm cũng bán không ít ra ngoài, bởi vì là tiền công, lão huyện lệnh liền tính lương thực của cửa hàng Mạc Thiên Hàm theo giá gạo tốt nhất mà mua, mấy cửa hàng lương thực khác đều biết nhờ phúc tiệm gạo Thái Bình, có cơ hội bán lương thực cho triều đình, đủ họ khoe ra cả đời, cho nên đều lấy ra gạo tốt nhất bán đi.
Bắt đầu từ lúc lệnh chinh lương của Hộ Bộ đến phủ Thiện Thủy, phủ doãn Vương Dật Thần liền chưa có một đêm ngủ an ổn, hắn là người của phái thanh lưu, mười ba tỉnh nam bảy bắc sáu, phủ Thiện Thủy không phải thủ phủ của Giang Nam, càng không phải phủ giàu lương thực, lúc này Hộ Bộ lại giao xuống lệnh chinh lương, đây không phải là muốn ép chết hắn sao?
Dưới sự tức giận, liền ban lệnh xuống, tuy yêu cầu là hai mươi vạn thạch, nhưng hắn có thể lấy ra mười tám vạn thạch liền quá tốt rồi!
Dư lại, hắn liền trộn cát đá vào, bằng không, hắn thực sự không nghĩ ra cách nào nữa!
Mũ quan trêи đầu, cũng không biết còn có thể đội hay không.
Các huyện các phủ cũng kêu khổ không ngừng, bọn họ đều không có bao nhiêu tồn lương, lúc tuyết lớn đầu xuân đã vận chuyển một đợt vào kinh, hiện giờ vào lúc giáp hạt, chinh lương? Là đang chinh mạng a!
Rất nhiều châu huyện lân cận đều kêu khổ cũng như nhấn mạnh tình hình khách quan, nói mấy ngày ngắn ngủi không thể lấy ra nhiều lương như vậy, chỉ có huyện Kính Thủy không kêu la mà đưa ra cách giải quyết, đầu tiên thu đủ số lượng lương thực chở vào kho lúa của phủ Thiện Thủy, huyện lệnh Dương Tùng tự mình áp vào phủ, cũng ngay mặt kiểm kê lương thực nhập kho!
Dương lão huyện lệnh tự nhiên là được ngợi khen, còn được Vương phủ doãn tự mình tiếp kiến!
"Dương công a, ngươi cứu nguy quá kịp thời a! Năm sau khẳng định được bình xét loại ưu!"
Vương phủ doãn nhìn thấy Dương lão huyện lệnh, giống như nhìn thấy cha mẹ tái sinh!
"Đại nhân quá khen, đây là bổn phận của ti chức."
"Aiz, không hổ là lão chính lệnh ba mươi năm, hiện giờ mấy người bên dưới a, đều mắt cao hơn đầu, gặp được chút chuyện liền kêu khổ không ngừng." Nhắc đến đám người làm việc dây dưa bên dưới, Vương phu doãn liền nổi giận, người a, không thể so, vừa so liền thấy chênh lệch! Một nơi hẻo lánh đều gom đủ số lương thực, sao các ngươi có thể nói không lương thực?
"Phủ đài đại nhân, chuyện này nha, ti chức nhìn thấy, không phải dấu hiệu tốt!" Vương phủ doãn không nói lão chính lệnh, ông còn không nhớ mà mách lẻo, bất đắc dĩ vừa nhắc tới lão huyện lệnh liền tới tính tình, ông vốn là người có tài hoa, ôm ấp một bầu máu nóng đền đáp quốc gia, nhưng lại không biết xem ánh mắt mà làm việc, năm đó càng là bởi vì lúc Hoàng Đế thay đổi không lựa chọn đứng thành hàng, mới bị tống cổ đến huyện Kính Thủy làm huyện lệnh, vừa làm, liền là ba mươi năm.
Nhớ tới lời cháu trai bà con xa nói với mình trước khi đến, tâm tư lão huyện lệnh liền sống dậy.
"Nga? Lão chính lệnh nói xem là thế nào?" Đối với vị lão chính lệnh làm ba mươi năm huyện lệnh này, Vương phủ doãn vẫn có thể lắng nghe, đặc biệt là lão chính lệnh còn bày ra vẻ mặt lo lắng cho hắn.
"Đầu xuân liền chinh lương một lần, lúc này lại chinh, quả thực ngoài dự đoán của mọi người, Thịnh Kinh gặp tuyết lớn, không chính các châu huyện lân cận, lại chạy tới Giang Nam xa xôi của chúng ta mà chinh, ngài không cảm thấy không ổn sao?"
Vương phủ doãn ngẩn ra, liền gật gù: "A? Lão chính lệnh nói có lý!" Hắn là đột ngột bị lệnh chinh lương làm cho choáng váng, sau đó sốt ruột bốc lửa, căn bản chưa cẩn thận suy nghĩ đến việc này.
Hiện tại nghe lão chính lệnh vừa nói, lập tức phát giác chỗ không đúng, bình thường vào thời tiết này, chẳng sợ lại khổ cũng không thể hướng bá tánh chinh lương, lại nói mấy ngày nữa liền là Tết Hạ Nguyên, qua Tết Hạ Nguyên liền là lúc thu hoạch vụ chiêm, chờ mấy ngày cũng không được? Một hai phải phát lệnh chinh lương đưa vào kinh?
Ai cũng không phải kẻ ngu, huống chi là chính lệnh của một phủ, Vương Dật Thần là lão bánh quẩy chốn quan trường, có thể bảo trì thanh danh trong phái thanh lưu, lại có thể độc lập không đứng thành hàng trong triều, đầu óc của hắn có thể không tốt sao?
"Hừ, quả nhiên thời gian lâu, tay này, đều vươn đến phủ Thiện Thủy của ta!"
"Đại nhân a, lão phu liền cậy già lên mặt nói thật, lão phu đã sắp về hưu, không có bao nhiêu hi vọng, người già tâm cũng già rồi, không còn mấy năm, nhưng đại nhân ngài không giống, ngài năm đó là Trạng Nguyên do Thánh Thượng khâm điển, là trụ cột của phái thanh lưu, lần này vào kinh đưa lương, ngài phải cẩn thận chú ý, trời này, sợ không vững chắc được lâu!"
"Tạ lão chính lệnh nhắc nhở, yên tâm, nếu là lão chính lệnh về hưu, cũng không phải về hưu ở huyện Kính Thủy, Vương mỗ, tuyệt đối không quên việc này!" Vô cùng cung kính chắp tay hành lễ với Dương lão huyện lệnh.
Lão huyện lệnh cũng thản nhiên nhận một bái này của phủ doãn.
Quả nhiên, chờ lương thực gom đủ, Vương Dật Thần không trộn lẫn bất kì cát đá để gian lận, mở từng túi kiểm tra, không đủ tiêu chuẩn liền lui về, đủ chuẩn liền để lại, sau đó bắt đầu vận chuyển vào kinh, tới Thịnh Kinh, tự mình mang theo một đống người, gióng trống khua chiêng đi hết phân nửa đô thành Thịnh Kinh, sau đó mới tới Hộ Bộ đưa tin, phân nửa người Thịnh Kinh đều biết Giang Nam chở đến rất nhiều gạo tốt, buổi chiều liền mở túi kiểm lương, kiểm đến tối mới hoàn thành chuyển lương vào kho!
Người của Hộ Bộ muốn thu hồi lệnh chinh lương, dựa theo lệ, lệnh chinh lương có thể thu hồi cũng có thể không, chỉ là minh chứng hình thức chứng tỏ đã vận lương vào kinh.
Nhưng Vương Dật Thần có tính toán, liền thoái thác, không đưa cho người của Hộ Bộ.
Tam Hoàng tử giận dữ đánh nát đồ đạc trong phòng: "Vương Dật Thần, ngươi giỏi lắm, dám không trả về lệnh chinh lương liền quay về! Cứ vậy mà về!"
"Ti chức cũng không nghĩ tới, hắn thật sự không giao liền quay về!" Hộ Bộ thượng thư cũng buồn bực.
"Đồ ngu, một phủ doãn nho nhỏ cũng dám đối nghịch với bổn điện!"
"Điện hạ, hắn đã đi hết hơn nửa thành Thịnh Kinh, mọi người đều biết Giang Nam chở gạo tốt vào kinh, cả kinh thành đều đang nghị luận, người bên dưới cũng đến hỏi, có phải cần xuống giá gạo?"
"Đánh rắm!" Tam hoàng tử đã giận điên lên, từ thô tục đều nói ra: "Xuống giá gạo thì đi đâu gom tiền? Vào gạo, ngươi không biết thêm chút hạt cát vào sao? Đổi gạp tốt đem ra ngoài bán!"
"Không thể a, hoàng tử điện hạ của ta, đó là ngay trước dân chúng mở từng túi nhập kho a, nếu có hạt cát, là vấn đề của Hộ Bộ a!"
Tam hoàng tử đã choáng váng!
Quản lý Hộ Bộ bốn năm, hắn vẫn coi đây là túi tiền của mình mà dùng, lần tuyết lớn ở Thịnh Kinh này, không thu hoạch, nhưng là nơi ở của thiên tử, thủ đô của một quốc gia, không thể xuất hiện lưu dân a!
Cho nên 500 vạn thạch lương thực trêи sổ sách của Hộ Bộ phải dùng giá ổn định bán cho bá tánh, để giải khổ cho bá tánh, nhưng trong lén lút, vẫn bán ra giá cao như cũ, ỷ vào việc bá tánh ở Thịnh Kinh đều có chút tiền bạc, liền không ai gây ra sóng gió gì, nhưng lúc này gạo tốt Giang Nam đã tới, giá lương chưa nói, riêng số lượng gạo thóc còn thiếu họ vẫn chưa bổ đủ, lần này, làm giả là không thể, ngày mai, Thánh Thượng khẳng định sẽ biết bọn họ lén lút hạ lệnh chinh lương, lúc này đang vào mùa giáp hạt, không phải là muốn mạng của bá tánh Giang Nam sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.