Cũng không thể trách Vô Vi dễ bị lừa, bởi vì Tiêu Thứ Kiệt cùng Lãnh Linh vốn là người trong giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, ai nghĩ sẽ phải dạy nữ nhi những chuyện vậy đâu? Huống chi, bọn họ cũng cho rằng việc thuộc về bản năng thì không cần bọn họ chỉ dạy. Vô Vi có khi thừa thông minh, nhưng ở phương diện này lại quá mức đơn thuần, hoặc có thể nói là trì độn, thế mới bị ngàn phàm quá tẫn Lăng Liệt dễ dàng lừa gạt. ”Đương nhiên!” Hắn khẳng định nói.
Thấy hắn như thế chắc chắc, Vô Vi chậm rãi tới gần. Ai ngờ, Lăng Liệt lại kéo nàng vào lòng, cúi đầu vội vàng hôn lên nàng kiều diễm ướt át phấn môi.
Trong phút chốc, như có một dòng điện truyền qua, thiên địa vạn vật hóa thành hư ảo. Vô Vi nhất thời đần độn, ý thức không hề rõ ràng, suy nghĩ không hề rõ ràng. Tệ nhất là, tim nàng đập rất nhanh, trong lòng hỗn loạn, hết thảy cũng không bình thường …….
Vô Vi bối rối đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nóng quá! Nóng quá!– nàng nhất định là bị bệnh!
Nhìn đến nàng thất kinh vẻ mặt, lăng liệt không khỏi vui vẻ.
“quả nhiên ta hiện tại toàn thân cũng không đau .” Hắn ý đùa chưa hết nhìn nàng sưng đỏ kiều diễm môi mọng, ôn nhu nói,“Nếu ngươi hôn ta thêm một chút, nói không chừng của ta vết thương sẽ lập tức tối nha”
Nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ. Nàng vuốt tóc dài bên vai, kiên quyết nói:“Không cần!”
Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-khong-bang-cha/2902137/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.