Sáng sớm hôm sau, Vô Vi từ biệt Lăng gia nhị lão liền vội vàng ra đi. Mà Lăng Liệt liền cùng đi theo.
“Ngươi theo làm gì chứ?” Vô Vi khó hiểu.
“Cha mẹ lo lắng ngươi một người trở về, cho nên để cho ta tới hộ tống.” Lăng Liệt thuận miệng bịa một cái lý do.
Có nhất thiết sao? Xem hắn như vậy, không đem theo cho nàng phiền toái là đã phải cảm ơn trời đất .“Không cần, ta đi một mình là đến nơi. Hơn nữa, nhà của ta rất xa nha, ta sợ mệt ngươi.” Vô Vi thật sự không thích có nhân đi theo phía sau.
“Không quan hệ.”
Ngươi không quan hệ, ta có quan hệ a! Chính là lời này nói ra không tốt, nói như thế nào thì nhà người ta cũng là có hảo ý.“Về nhà của ta còn muốn leo núi nga.” Vô Vi đe dọa nói.
“Ta không ngại.”
“…… Kia tùy ngươi đi.” Nhìn hắn vẫn kiên trì, Vô Vi cũng sẽ không nhiều lời nữa .
Nàng đi phía trước, Lăng Liệt theo sau. Sau nửa canh giờ, tòa Đại sơn thứ nhất còn chưa đến đỉnh, Lăng Liệt đã mệt thở hồng hộc.
“Tiêu…… Vô Vi, ngươi, có mệt hay không a?…… Nếu không, chúng ta nghỉ một lát lại đi.” Nhìn phía trước bước xa như bay nữ tử, hắn mặc cảm.
“Muốn nghỉ ngươi bản thân nghỉ đi. Ta muốn nhanh chút về nhà gặp cha ta.” Vô Vi không hề để ý tới hắn, cố chấp hướng đỉnh núi đi đến.
Leo núi đối Vô Vi mà nói không đáng kể chút nào. Có một người cha ở mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-khong-bang-cha/2902132/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.