Quái Quái vừa hát vừa nhún, mọi người nghe nàng hát có chút khóc không ra nước mắt, không ngờ nữ nhi nhà mình có chất giọng kinh khủng đến vậy.
“Haha, hay quá, hay quá...” Miệng của Mộ Dung Dăng méo xệch.
“Quái nhi, con hát hay quá a, không hổ danh Quái nhi tài sắc vẹn toàn của chúng ta.” Hoắc Bạch Hợi mắt sáng, vỗ tay rầm rộ, miệng ngoác ra cười, khen Quái Quái.
“Cám ơn Dung Dăng thúc, cám ơn Hợi thúc, con cũng cảm thấy mình thật là tài năng a.” Quái Quái nở mũi, khuôn mặt tươi rói nhìn mọi người, cũng quên đi vụ xóc nãy của xe ngựa.
“A, phụ thân còn bao lâu nữa thì đến thành vậy?”
“Còn khoảng một canh giờ nửa là tới rồi đó con.”
“Hả, còn đến một canh luôn. Vậy con hát tiếp cho mọi người nghe nhé.”
“Ơ, không cần...” Cả nhà vội vã ngăn Quái Quái lại nhưng chưa kịp làm gì đã nghe Hoắc Bạch Hợi nói.
“Quái Quái, hát tiếp đi, thúc thích nghe con hát lắm.”
Hoắc Bạch Hợi nói xong, cả nhà quay qua lườm lườm hắn, nhưng hắn chẳng hiểu gì hết, cứ vô tư khuyến khích Quái Quái hát tiếp.
“A, rốt cục cũng đến được kinh thành, thật sảng khoái quá đi mất.” Mộc Tiểu Mạc vừa thấy xe ngựa dừng lại liền chạy nhanh ra ngoài, nàng sắp tẩu hỏa nhập ma vì tiếng hát của Quái Quái rồi.
Tiếp theo, mọi người cũng nhanh chóng lục đục đi xuống, trên xe chỉ còn mỗi Quái Quái và Hoắc Bạch Hợi bàn luận về giọng hát của nàng.
“Này, Hoắc Bạch Hợi, nhà ngươi có để cho Quái Quái chủa ta đi xuống không hả?” Mộc Tiểu Mạc với vào trong xe ngựa lớn tiếng.
“Ô, Mạc tẩu, ta xuống liền, xuống liền.” Hoắc Bạch Hợi cười cười nói, sau đó chậm chạp xuống xe ngựa, Quái Quái cũng nối đuôi xuống theo.
“Oa, kinh thành thật đông đúc a.” Quái Quái xuống xe ngựa thì há hốc miệng, kinh thành với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác nhau. Ở đây mọi người làm việc nhộn nhịp, tấp nập, không giống với tưởng tượng chỉ có mấy người giàu có lưa thưa, ăn ở với nhau.
Quái Quái theo mọi người vào một tiểu lâu, mướn bốn phòng trọ. Cũng may nhà nàng tới vừa kịp lúc, nhà trọ quanh đây đều chật ních người rồi, còn nhà trọ này cũng chỉ còn vỏn vẹn sáu phòng, nhà nàng mướn hết bốn phòng, chỉ còn dư hai phòng.
Quái Quái vào phòng trọ, xem xét mọi thứ một hồi, sau đó vứt hành lí lên bàn, cả người thả phịch xuống nằm trên giường, vẻ mặt thoải mái. Nàng đi xe ngựa cả ngày nay, trên người nơi nào cũng đau nhức, quả thật là khó chịu. Vừa đặt lưng xuống giường không lâu, Quái Quái liền đi tìm Chu Công tám chuyện.
Sau khi sửa soạn xong mọi thứ thì trời cũng đã tối, ba cặp vợ chồng tụ tập trước cửa đi ăn tối. Quái Thú gõ cửa phòng Quái Quái nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, bà mở cửa đi vào thì thấy nàng đang ngủ say. Đưa chăn đắp lên người Quái Quái, Quái Thú nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Nương tử, Quái Quái đâu?”
“Suỵt, Quái Quái đang ngủ, cả ngày nay trông con nó mệt lắm, để nàng ngủ cho lại sức, ngày mai lại phải vào cung rồi.”
Nghe Quái Thú nói, mọi người cũng gật đầu, sau đó tất cả đi xuống đại sảnh gọi thức ăn, cũng lấy riêng cho Quái Quái một phần.
“Nếu như Quái Quái được một trong các hoàng tử nhìn trúng thì phải làm sao?” Đang ăn, bỗng Âu Dương Dịu Dịu lên tiếng, mọi người cũng khựng lại.
“Đúng vậy đại ca, nhà chúng ta rất rõ hoàng cung, ta sợ con bé mà vào đấy thì sẽ bị thiệt thòi.” Hoắc Bạch Hợi hiếm khi nghiêm túc nói.
“Đại ca, ngươi là rõ nhất chuyện đó, không phải sao?” Mộ Dung Dăng lên tiếng.
Dương Thịt Lợn khuôn mặt trầm ngâm, bàn ăn vừa nãy vui vẻ, bây giờ ngột ngạt đến khó chịu. Trên mặt ai cũng có nét bi thương, lo lắng. Bỗng Dương Thịt Lợn ngước mặt lên.
“Không! Sẽ không sao đâu, chúng ta cũng không thể kháng lệnh, cho dù có thể nhưng ta nghĩ Quái Quái đủ lớn để quyết mọi việc rồi, chúng ta cũng không thể bảo vệ nàng mãi. Nàng dù sao cũng trưởng thành rồi, cần phải để nàng biết tự bảo vệ bản thân, như thế chúng ta mới an tâm, không đúng sao?”
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Dương Thịt Lợn.
“Dù sao, đây cũng coi như là một cơ hộ để chúng ta xem nàng có thể ứng biến với bên ngoài như thế nào, nếu có nguy hiểm, chúng ta liền bất chấp xông vào là được.”
“Rột rột... Rột....” Trong phòng trọ, Quái Quái đang nằm ngủ thì bụng bỗng kêu to, nàng một tay xoa bụng, một tay dụi dụi mắt.
“Ưm... Oáp...” Quái Quái ngồi dậy, vươn vai, mắt nhắm mắt mở leo xuống giường. Nàng đi ra mở cửa nhưng thấy trời mờ mờ sáng.
“Còn sớm vậy sao? Đói bụng quá.” Quái Quái xoa xoa bụng, mắt vẫn còn lèm nhèm, dọ dẫm đi mở cửa sổ ra, sau đó thắp đèn.
Quái Quái nhìn căn phòng đã được thắp sáng. Trên bàn, một mâm thức ăn được đậy kín, bên cạnh là ấm trà giữ nhiệt cùng vài cái chung nhỏ. Túi hành lí hôm qua vứt bừa bây giờ được treo đầu giường. Còn trên giường là một mớ lộn xộn giữa chăn và gối.
Quái Quái vò đầu một cái, đi đến bên ấm trà, rót cho mình một chung để súc miệng. Đưa tay lau sạch mớ ghèn, nàng mở cái lồng đậy đồ ăn ra. Nhìn mớ đồ ăn đã bị nguội lạnh do để qua đêm, nhưng màu sắc vẫn rất hấp dẫn cùng mùi thức ăn đang dồn dập xông lên mũi, Quái Quái không nhịn được mà ngồi xuống, chén sạch.
Ăn uống no nê, Quái Quái ợ một cái sảng khoái, lúc này mắt nàng lại rịu xuống, căng da bụng là chùng da mắt, Quái Quái lại lết tới giường, ngủ tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]