Nhưng là không phải bọn họ nói đại công tử mười năm trước đã chết rồi hay sao? Làm sao bây giờ lại trở lại? Nếu hắn vẫn luôn còn sống, vậy tại sao những năm này lại không trở về?
Hơn nữa… Thanh Liễu nhịn không được lại liếc mắt nhìn hắn, trong phòng nàng còn một bức tranh vẽ đại công tử, cùng người này… Tuyệt không giống.
Trong tranh đại công tử là một thiếu niên lang mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, vóc người thon dài, nụ cười tùy ý.
Mà người trước mắt này, nhìn qua cao hơn Lâm lão gia chút, trên mặt toàn râu xồm xoàm, thấy không rõ tướng mạo, quần áo mặc trên người cũng giống y một người rừng từ đâu tới, giật gấu vá vai, tràn đầy vết rách. Huống hồ bây giờ mới tháng ba, hắn nhưng lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lộ ra da thịt ngăm đen rắn chắc, hợp với đầu tóc rối bời, giống hệt một con gấu.(Các bạn – đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Càng nhìn càng thấy không giống với người trong tranh, nhưng lại không nghe nói Lâm lão gia cùng phu nhân còn có đứa con khác. Thanh Liễu càng nghĩ trong đầu càng loạn, nhìn nhìn lại Lâm Trạm, trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng. Bất luận như thế nào, xem bộ dáng này của hắn, hẳn là ăn rất nhiều đau khổ nhỉ?
Nàng nhìn Lâm Trạm bộ dáng ngơ ngẩn quỳ ở đầu giường, lấy thêm can đảm, nói: “Trong phòng bếp còn nước ấm, huynh có muốn đi rửa mặt trước không, lại ăn chút gì đó?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chet-tran-da-tro-lai/1519377/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.