Thanh Liễu cố tự trấn định, đỡ Tiết thị ngồi lên ghế, dùng biện pháp người già nói bấm huyệt nhân trung của bà.
Dương tẩu tử khóc thét vài tiếng cũng phản ứng kịp, vội vàng day trán cho Tiết thị.
Quá một lát Tiết thị chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy hai người bọn họ, ánh sáng trong mắt dần tắt, rũ rèm mắt, ẩn ẩn thở dài: "A Anh à, bà nói có phải ta hồ đồ rồi không, vừa rồi thế nhưng mơ thấy Trạm nhi đã trở lại."
Dương tẩu tử còn chưa nói chuyện, Lâm Trạm vừa rồi vẫn luôn quỳ ở cửa dùng đầu gối bước lên, giọng khàn khàn: "Nương, là con đã trở về."
Tiết thị lập tức nâng mắt lên, gắt gao nhìn thẳng người trước mặt, phảng phất như nhìn kẻ thù, sau một hồi lâu mới khàn khàn kêu một tiếng, bổ nhào qua, hung hãn đánh đấm, lại khóc không thành tiếng, "Con cái đồ tồi tệ này! Cái đồ tồi tệ.... Con nếu còn sống, vì sao nhiều năm như vậy cũng không trở lại thăm một lần?! Con cái tên quỷ đòi nợ không tim không phổi này, con là muốn mạng của ta mà, còn không bằng lấy luôn mạng của ta đi đi, đỡ phải ta ngày đêm đau đến không ngủ được... Con đúng là quỷ đòi nợ mà..."
Thanh Liễu ở một bên nghe liên tục lau nước mắt, Dương tẩu tử đã sớm khóc ngã trên mặt đất.
Lâm Trạm chỉ quỳ thẳng ở đó, mặc cho nương hắn đánh đấm cào xé.
Đột nhiên Tiết thị không có tiếng động, Lâm Trạm vội nâng đầu bà dậy, hóa ra bà lại bị ngất. Hắn lập tức ôm nương hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-chet-tran-da-tro-lai/1519376/chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.