Câu nói nhẹ nhàng kia ẩn chứa bi thương oán trách, tuy nghe qua như gió mát, nhưng đối với Nguyễn Thời Ý, nó lại tựa lôi điện trên trời giáng xuống lòng nàng, đánh cho thần hồn nàng đều chấn động.
Nhiều năm không gặp, Nguyễn Thời Ý vẫn nghe nói nữ nhi trở thành vương hậu tôn quý, sớm đã luyện thành ngôn hành cử chỉ ưu nhã khéo léo, thần thái ổn định, không nhìn ra vui giận trong lòng.
Chưa kể lần gặp bất ngờ bên ngoài Lan viên, lần trước lấy cớ xem xe hoa để đi dạo hoa viên, hôm nay lại tới cửa viếng thăm chỗ ở Từ Hách, tất cả những hành động không hợp thân phận này đều chứng tỏ nữ nhi nàng đã có lòng nghi ngờ mà quan sát.
Vào lúc này, Từ Minh Sơ công khai đổi xưng hô trước mặt “tiên sinh”!
Chắc hẳn rằng ngay cả thân phận của Từ Hách, nàng ta cũng đoán được bảy, tám phần
Nguyễn Thời Ý bất giác liếc sang Từ Hách, Từ Hách cũng ngạc nhiên không kém nàng bao nhiêu.
Gương mặt xinh đẹp của Từ Minh Sơ đầy buồn bã, mắt ậng hơi nước, lệ quang lã chã, đôi môi khẽ mở ra, hai hàng thanh lệ liền chảy xuống.
“Hai người… không nhận con sao?”
Nguyễn Thời Ý run lẩy bẩy.
Nữ nhi duy nhất của nàng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn quật cường cao ngạo, chưa bao giờ chịu yếu thế.
Sao hôm nay bỗng lại lộ vẻ tủi ức như đứa trẻ vậy?
Trong lòng Nguyễn Thời Ý vừa lo sợ vừa đau khổ, môi hương mấp máy: “Minh Sơ, con, con sao lại nhận ra chúng ta…?”
Cách mười bảy năm, lúc miệng nàng thốt ra hai chữ “Minh Sơ” là lúc tình duyên mẫu nữ chia tách nửa đời được nối lại.
Từ Minh Sơ cười buồn, quay người vào thính, vạt váy chuyển động như mây.
Nguyễn Thời Ý và Từ Hách nhìn nhau một cái rồi vội vàng theo sau.
Từ Minh Sơ mở một chiếc hộp cũ mà nàng ta mang đến, lựa quyển trục lớn nhất trong đống lớn, ngọc thủ run rẩy tháo dây buộc ra, sau đó chậm rãi mở bức họa trước mặt hai người.
Bức họa miêu tả một góc hoa viên ngày xuân bằng lối vẽ màu tỉ mỉ, dưới cơn mưa hoa đào tán loạn, tiểu phu thê trẻ tuổi có dung mạo phi phàm, người đứng người ngồi, nói cười vui vẻ.
Có một cặp sinh đôi tầm hai tuổi, đứa thì dựa trong ngực nữ tử, chơi đùa với bông hoa linh lăng trên tay nàng; đứa khác thì kéo góc áo xanh nhạt của nam tử đòi bế; trong góc còn có con mèo cái tròn vo đuổi bắt ong bướm, cảnh tượng hài hòa mĩ mãn.
Bức họa này mang sắc thái tao nhã, nhân vật giống thật y như đúc, trông rất sống động, đây chính là phu thê Từ Hách và cặp nhi tử sinh đôi ba mươi bảy năm trước!
“Đây là…?” Nguyễn Thời Ý trợn mắt há mồm.
Nhìn kĩ Từ Hách trong đó, ở mép có vệt râu xanh, khá có nét trầm ổn của một người phụ thân, hệt dáng vẻ hắn sau khi bị nàng cạo râu mấy ngày trước.
Từ Minh Sơ lấy bức họa như vậy ở đâu chứ?
Khó trách nàng ta vừa thấy hai người bọn họ bên ngoài Lan viên liền lập tức thất thố!
Ngoại hình và cách ăn mặc lúc đó của bọn họ, ngoại trừ trang sức trên đầu Nguyễn Thời Ý, hầu như không khác với bức họa chút nào!
Trường mâu của Từ Hách lộ kinh hãi: “Đây là thủ bút của Không Tịnh đại sư! Lão nhân gia… thật sự vẽ bức nào sao? Năm ấy ta chỉ coi đó là lời nói đùa!”
Không Tịnh đại sư rất giỏi vẽ sơn thủy, vẽ nhân vật cũng cực kì tinh thông, đối với Từ Hách thì vừa là thầy vừa là bạn, là người bạn vong niên.
Sau khi danh tiếng “Tham Vi tiên sinh” tăng lên, người ta chen nhau tới bái sư học nghệ, ông ta mới phải rời kinh thành, ẩn cư mấy chục năm sau thì viên tịch ở chùa cổ nơi núi sâu.
“Đúng vậy.” Từ Minh Sơ thở dài, “Lão nhân gia hao tổn tâm huyết, tốn hơn mấy tháng chăm chuốt tác phẩm này, định tặng cho hai vị huynh trưởng làm quà sinh nhật, nào ngờ sau khi vẽ xong thì biết mẫu thân lại mang thai, muốn chờ con được sinh ra sẽ bổ sung tiếp nôi trẻ sơ sinh bên cạnh…”
“Chẳng nghĩ rằng, vào ngày con ra đời cất tiếng khóc đầu tiên thì tin dữ của phụ thân cũng ập tới… Không Tịnh đại sư bị đả kích, sợ sẽ làm người Từ gia bị kích động, chuyện này đành lở dở. Nhiều năm qua đi, lão nhân gia phái người đưa tranh tới, nói rõ ngọn nguồn, vừa hay Vu ma ma sợ mẫu thân vất vả lắm mới phấn chấn lên, giờ nhìn tranh sẽ nhớ người, tạm thời giấu tranh trên giá cao.”
Nàng ta vừa nói vừa mở hết những bức họa lớn nhỏ trong hộp ra, miêu tả tỉ mỉ có, lác đác vài nét phác họa có, vẽ màu có… Tất cả đều là ái thê Từ Hách đích thân đặt bút vẽ.
Nguyễn Thời Ý xem qua mình trong tranh, có thể từ những đường nét trượng phu phác họa để đọc hết từng khoảnh khắc tâm tình khác biệt của hắn, có ái mộ, có hài hước, có ôn nhu, có ngọt ngào.
Khi mới bắt đầu ở góa, nàng không đành lòng hồi tưởng, bèn sai người dọn lại một chỗ.
Sau đó tưởng rằng đống tranh đã bị vứt đi lúc dọn dẹp, nàng còn tiếc nuối một thời gian.
“Là con trộm lúc sáu tuổi.” Từ Minh Sơ cắn môi, có ba phần áy náy, “Sau này lớn lên, con giấu vào hộp đồ cưới, mang theo tha hương dị quốc. Một thời gian trước, con định cho vật về nguyên chủ, không quản ngàn dặm đưa về kinh thành, muốn đốt vào lễ tế trừ hiếu, không ngờ… vô tình gặp được hai vị.”
“Con thừa nhận khi bé ương bướng, làm tổn thương tấm lòng của người. Thậm chí con còn cảm thấy, sự ra đời của con mang điềm xấu, hại chết phụ thân. Thấy bức họa Không Tịnh đại sư vẽ cả nhà đoàn viên, con vừa thưởng thức phong tư bất phàm của phụ mẫu, vừa hâm mộ hai vị huynh trưởng được hưởng thụ phụ mẫu yêu thương, càng tin hơn… mình là một đứa trẻ dư thừa.”
“Đại ca thuở nhỏ cần cù, người lệnh cho huynh ấy chuyên tâm đi học; nhị ca ham chơi chạy khắp nơi, người dặn dò huynh ấy để ý phố phường biến chuyển; đối với con thì… nghiêm nghị hà khắc, yêu cầu từng lời nói, từng hành động phải tuân theo lễ tiết khuê tú, cập kê xong liền gả cho một người tốt. Trên thực tế, con muốn học vẽ, cũng muốn tập võ, con hi vọng trở nên xuất chúng như phụ thân vậy, cho nên mới đối nghịch với người.”
“Cho nên, con lén hỏi thăm tất cả các trưởng bối biết phụ thân, từ Hồng bá phụ, ngũ cữu cữu, Đồng di, Vu ma ma… ngay cả chỗ con cháu vương công trong giới thư họa cũng đi nghe ngóng.”
“Con tìm một quyển sổ nhỏ, ghi chép lại từng chút về phụ thân trong trí nhớ của bọn họ, từ lời nói, thói quen, sở thích của người mà phát hiện, phụ thân không chỉ xuất thân tôn quý, văn võ song toàn, tính tình cũng thoải mái không câu nệ, trong lòng con sùng bái… không thể nào hơn.”
Dưới cái nhìn chăm chú, vừa kinh ngạc vừa ngại ngùng của Từ Hách, Từ Minh Sơ lần đầu tiên biểu đạt sự sùng kính đối với phụ thân, lúm đồng tiền ẩn chứa sự yên tâm và vui mừng.
Nàng ta dừng lại một chút rồi nhìn Nguyễn Thời Ý nói tiếp: “Con tự thấy con biết về phụ thân còn sâu sắc thấu triệt hơn hai vị huynh trưởng nhiều. Vậy mà, phụ thân do miệng người kể trái ngược hoàn toàn hiểu biết của con.”
“Có một lần, người càu nhàu với Đồng di, nói đã sớm quên phụ thân khỏi đầu rồi, bảo Đồng di đừng nói thêm gì nữa. Từ đó trở đi, con cố chấp nhận định, mẫu thân là kẻ lừa đảo, rõ ràng không thương tiếc gì phụ thân, còn bịa đặt giả tưởng, nói dối phụ thân hoàn mĩ để dỗ chúng con. Trong cơn tức giận, con đã trộm hết tất cả tranh… Con cực đoan cho rằng mẫu thân là kẻ lừa gạt, không xứng với vị phụ thân ưu tú của con, vì vậy lần nữa cùng huynh trưởng ủng hộ người tái giá.”
“Nhưng Hồng bá phụ ngã ngựa gãy xương, Cung Viễn hầu mắc bệnh sốt rét, nhà phú thương cầu hôn với người cháy một cách li kì… Ai nấy đều chùn bước, vậy mà người cười nói, đây là ý trời, người vốn không có lòng tái giá. Rồi con dần lớn lên, mơ hồ biết rằng, suy nghĩ của người lớn chưa chắc đã đồng nhất với hành động, mà tình nghĩa của người và phụ thân, có lẽ… không giống như con tưởng tượng.”
*****
Nghe giọng con gái nhẹ dịu, lại không thôi thương cảm, thủ thỉ tâm sự ba mươi năm kiềm chế, trái tim Nguyễn Thời Ý vốn dần tan băng đá bởi Từ Hách, giờ đã hoàn toàn hóa thành dòng nước ấm.
“Con ơi,” Nàng nhẹ nhàng kéo tay Từ Minh Sơ, nước mắt lăn qua gò má, nhỏ xuống vạt áo như hoa tử đinh hương nở rộ, “Lúc ban đầu… ta đúng là có suy nghĩ đó đối với việc sinh ra con. Chuyện này là do ta không đúng.”
Từ Hách ủ rũ kéo một tay khác của nàng: “Nguyễn Nguyễn, người nên hối lỗi nhất là ta mới phải.”
Bị đôi mắt đẫm lệ của Nguyễn Thời Ý trừng, hắn ngượng ngùng rút tay về: “Vậy, mẫu nữ hai người cứ trò chuyện đi.”
Nguyễn Thời Ý nhìn ngắm Từ Minh Sơ, hơi áy náy: “Cả ngày ta chìm đắm trong đau buồn, chưa cố gắng làm mẫu thân tốt… Đến khi con lớn lên chút nữa, ta lại vì con không ngoan ngoãn nghe lời giống Minh Lễ, Minh Dụ, dần dần mất kiên nhẫn, chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân ở đâu, ngược lại, ta luôn áp đặt con, ép con không ngừng phản kháng, phải một mình gả đi xa để thoát khỏi cái nhà này.”
“Một khắc kia, ta chưa tỉnh ngộ mà vẫn oán giận con tự quyết định… liên lụy ta xích mích với Lam gia, ta vẫn hoàn toàn không biết là ta sai, ngay cả trước khi con nằm tã, ta đã bắt đầu sai…”
Từ Minh Sơ lần đầu thấy Nguyễn Thời Ý bỏ kiêu căng của chủ mẫu một nhà xuống, nhẹ giọng nói lời an ủi, giờ nàng không chỉ là mẫu thân mà càng giống… một người bạn.
Nàng ta dang hai canh tay ra, ôm mẫu thân trẻ hơn mình mười mấy tuổi thật chặt, khóc không thành tiếng, cố gắng áp chế bi thương, khuất nhục, tự trách thoáng chốc như sóng triều vỡ đê.
“Người… Sao hai người có thể quay lại dung nhan thế này? Phụ thân vẫn luôn còn sống, đúng không?”
Từ Hách lần đầu được nghe nữ nhi gọi “phụ thân”, đủ loại xa lạ và thương cảm hợp lại tạo thành sự cảm động tha thiết.
Chỉ tiếc rằng, Từ Minh Sơ không còn là trẻ sơ sinh trong tã nữa, cũng không phải trẻ con ngây thơ, hắn không thể nào như Nguyễn Thời Ý, ôm nàng ta an ủi được.
Ngay sau đó, trong lúc hai mẫu nữ đang ôm nhau yên lặng rơi lệ, hắn liền giải thích đơn giản những gì mình đã trải qua cho nữ nhi.
Từ Minh Sơ nghe rất kinh hãi, kéo hai người ngồi trên tháp, cận thận hỏi một số chi tiết.
Nàng ta cũng giải thích với phụ mẫu, mình thường nhân lúc không có ai lén phỏng lại bức họa của Không Tịnh đại sư, định vẽ thêm hình tượng sơ sình của mình vào đó, ngụy tạo một bức tranh gia đình giả.
Trí nhớ lúc đó quá sâu sắc, cho nên lần này trở về, tình cờ gặp gỡ ở con hẻm sau Lan viên, chỉ cần nhìn một cái, nàng ta đã có nghi ngờ.
Nếu chỉ xuất hiện vẻn vẹn một thiếu nữ có ngoại hình và tính cách cực giống mẫu thân, cùng lắm thì Từ Minh Sơ chắc chắn đây là người thừa kế Nguyễn Thời Ý đào tạo theo khuôn mẫu, lấy thay thế nữ nhi xuất giá không về, hầu hạ đến quãng đời cuối cùng.
Nhưng đằng này lại có thêm một nam tử hệt phụ thân trong tranh, ngay cả kiểu dáng y bào và ngọc quan cũng là kiểu cũ, Từ Minh Sơ càng khiếp sợ hơn, vì thế cho ra kết luận, chuyện này không đơn giản.
Sau đó, nàng ta âm thầm quan sát vẻ mặt, thái độ của “Nguyễn cô nương” và qua lại giữa đối phương với người Từ gia, bất ngờ phát hiện mẫu tử nhị tẩu hình như cũng không quen với thiếu nữ có lai lịch thần bí này; song huynh trưởng, nhị ca, đại tẩu, đại chất tử rõ ràng cung kính với “Nguyễn cô nương” như đối với tôn trưởng, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nhìn sắc mặt nàng.
Trong lúc vô tình bắt gặp động tác vô thức xoay vòng tay khi suy nghĩ sâu xa của “Nguyễn cô nương”, nàng ta mới khẳng định chắc chắn, đây chính là mẫu thân hơn mười mấy năm không gặp của mình.
Cho ra kết luận “Nguyễn cô nương” là “Từ thái phu nhân” xong, Từ Minh Sơ không khó suy đoán, họa sư trẻ tuổi thường lui tới mật thiết với nàng, lại có kĩ xảo phong cách và dáng vẻ diện mạo của “Tham Vi tiên sinh” hẳn là phụ thân ruột thịt “sống không thấy người, chết không thấy xác” của nàng ta.
Còn vì sao huynh trưởng và trưởng tẩu nhắc tới người này liền cường điệu một cách cổ quái, Từ Minh Sơ đoán rằng, chuyện phụ thân vẫn còn ở nhân thế, đối với bọn họ mà nói, đó vẫn là một bí mật.
Nguyễn Thời Ý nghe nữ nhi thuật lại xong, không tránh khỏi xúc động: “Cái đứa nhỏ này! Thông minh lanh lợi so với hai ca ca của con chỉ có hơn chứ không kém… Ta vốn cũng không định lừa gạt con, chẳng qua lần trước con tới đi vội vàng, bây giờ mấy lần gặp mặt, ta đều không cách nào mở miệng.”
Từ Minh Sơ nhẹ nhàng vòng tay qua vai Nguyễn Thời Ý, chỉ cảm thấy sau khi nàng trút bỏ nghiêm túc hà khắc ban đầu, mỗi cái nhăn mày hay một tiếng cười đều dịu dàng uyển chuyển
Còn Từ Hách có dung mạo tuấn nhã, khí chất thanh quý như trong tưởng tượng của nàng ta, có thể sử dụng họa kĩ cao siêu xuất thần nhập hóa, lại dùng hết mực tìm cách nhường nhịn cưng chiều mẫu thân… Đây chính xác là người phụ thân nàng ta vẫn hằng mong đợi.
Nàng ta được biết bí mật trọng đại là phụ thân vẫn còn sống sớm hơn các ca ca!
Rất nhiều hâm mộ, bực bội, ảo não trước đây, dường như vì giờ chiếm được một phần tiên cơ mà thoáng chốc đã tan biến thành mây khói.
“Mẫu thân, sao người không báo cho huynh trưởng biết… tất cả những gì liên quan tới phụ thân?”
“Ban đầu, ta hết sức băn khoăn; rồi sau đó lại đến phiên hắn tâm cao khí ngạo, lòng chỉ mong đạt thành tựu… Gần đây, hắn ngại trên mặt bị thương, cứ lần lữa trì hoãn mãi.”
Nguyễn Thời Ý liếc sang vết thương chưa lành trên trán Từ Hách, trong mắt chứa nét cười dí dỏm.
Từ Minh Sơ thấy hành động thân mật của phụ mẫu, mắt hạnh bỗng không khỏi tăng thêm mấy phần sinh động.
“Hai người sẽ cho con thêm… vài đệ đệ muội muội nữa chứ?”
Gò má Nguyễn Thời Ý bỗng như bị ngọn lửa liếm qua, nóng rát tựa kim châm.
“Sao, sao có thể! Tuổi hai chúng ta đã cao rồi!”
Hiển nhiên Từ Hách rất bất mãn với câu trả lời lần này —— tuổi ai đã cao cơ? Rõ ràng hắn vẫn còn rất “tốt”!
Nhưng hắn không nên bác bỏ trước mặt thê tử như vậy, chỉ đành yên lặng, chịu đội cái mũ “già yếu vô năng”, thầm lên kế hoạch phải dụ dỗ Nguyễn Thời Ý thế nào để sinh thêm mấy đệ đệ muội muội cho Từ Minh Sơ, đồng thời chứng tỏ thân thể mình vẫn còn cường tráng.
Nguyễn Thời Ý nhắc đến chuyện đợi giải quyết xong vụ án thành ngầm sẽ đưa Từ Hách về nhà. Hiện nay huynh đệ Từ gia mỗi người mỗi việc, không tiện vì vậy mà phân tâm.
Một mình Từ Minh Sơ biết được bí mật huyền diệu này cho nên rất phấn chấn, hạ quyết tâm liều chết giữ bí mật, đợi chứng kiến dáng vẻ buồn cười của huynh trưởng thủ phụ và nhị ca thủ phú khi bị sợ ngây ra như phỗng.
Nàng ta thay đổi vẻ lãnh đạm năm xưa, tâm sự với hai người suốt một buổi chiều, thăm hỏi tình trạng sức khỏe của phụ mẫu, quan tâm hướng đi của bọn họ trong tương lai, nhân tiện giải thích về Xích Nguyệt quốc, nhắc tới trượng phu dung túng mình ra sao, kể lể nhớ nhung người nhà như thế nào… Thẳng đến khi mặt trời ngả bóng về phía Tây, nàng ta vẫn liến thoắng không ngừng miệng.
*****
Từ lúc nhận nhau với nữ nhi, Nguyễn Thời Ý vẫn luôn giữ nụ cười từ ái trên môi.
Nhưng sau khi nói lời từ biệt với nữ nhi, sóng triều lại cuồn cuộn trong lòng nàng, vui buồn đều có cả.
Ăn uống qua loa một chút, tắm rửa xong, đầu nàng hiện lên toàn chuyện cũ mơ hồ, nhớ lới chưa xem kĩ đống tranh từng thất lạc, nàng lập tức mặc lại xiêm áo, tùy tiện cắm ngân trâm lên tóc, bước bộ tới họa thất ở thiên viện.
Dưới ánh đèn ấm áp, nàng khi thì mỉm cười, khi thì lau lệ, lật qua lật lại thưởng thức từng bức họa Từ Minh Sơ đặt ngay ngắn trong hộp.
Những bức họa này đã được gìn giữ hơn ba mươi năm, vậy nhưng không hề bị lấm tấm mốc, có thể thấy chúng tuyệt không bị xếp ở đáy rương quanh năm suốt tháng mà thường được mở ra kiểm tra.
Thân là vương hậu Xích Nguyệt quốc xa xôi ngàn dặm, nàng ta phải có tâm tình thế nào mới nhớ lại chuyện xưa nơi căn nhà không mấy ấm áp?
Mà Từ Minh Sơ hồi nhỏ rốt cuộc có trái tim thế nào mới giấu nổi lòng mến mộ của con trẻ đối với “tiên phụ” đây?
Nhắm hai mắt lại, nàng tìm kiếm gương mặt thanh tú nhưng quật cường của nữ nhi khi còn nhỏ từ trong kí ức hết sức mơ hồ.
Nữ nhi nàng từ nhỏ đã tự đứng tự đi, thói quen đối ngoại là cố tỏ ra ương ngạnh kiêu căng, ý đồ che giấu sự nhu nhược và non nớt của mình.
Ở một trình độ nào đó, Từ Minh Sơ đã thành công.
Ít nhất, danh tiếng của nàng ta ở kinh thành Đại Tuyên là như vậy.
Nếu không phải chết đi sống lại, chắc hẳn Nguyễn Thời Ý vĩnh viễn không biết được, nữ nhi từng vì tin mình qua đời mà đổ bệnh, thậm chí còn khóc đến hôn mê trước mộ phần, càng không hiểu được tính tình cổ quái năm xưa của nàng ta là do không có phụ thân để biểu đạt tình cảm, đồng thời hiểu lầm chồng chất với mẫu thân.
Sau khi ổn định tâm khí, Nguyễn Thời Ý chợt suy nghĩ, nếu nữ nhi không trộm những bức chân dung Từ Hách vẽ nàng đi, nàng có nhớ tới những điểm tốt của hắn không, hay là ngay cả một vị trí trong lòng cũng không muốn dành cho hắn?
Bóng đêm ngoài cửa sổ như tơ lụa nhuộm mực, gió mát mùa hè xua tan oi bức, cũng dần thổi đi những khó chịu trong lòng nàng.
Nguyên do thị phi không cần tra cứu. Như lời Từ Hách từng trấn an nàng, những gì trước đây không thể theo đuổi, ngày mai cũng vẫn còn cơ hội.
“Nguyễn Nguyễn.” Ngoài cửa vang lên tiếng trầm thấp quen thuộc, “Có ổn không?”
“Không sao, ta chỉ muốn yên lặng một mình thôi.”
“Vậy… có thể cho phép ta vào lấy ít đồ chứ? Quận chúa vừa phái người tới đáp lời…”
Nguyễn Thời Ý đột nhiên nhớ chuyện Từ Hách âm thầm hiệp thương với Hạ Tiêm Lạc, vậy mà hoàn toàn không thông báo rõ ràng tình hình với nàng gì cả!
Thương cảm nhanh chóng bị căm tức thay thế, nàng thở hổn hển ra mở cửa, đôi mắt ậng đỏ nhìn thẳng hắn: “Quận chúa nói thế nào?”
“Ừm… Đợi sau khi ta giải lệnh cấm thì đến vẽ vài thứ.”
Hắn đã thay một bộ áo bông sạch sẽ, không đeo thắt lưng, khi bước vào thì mang mùi cỏ huân nhàn nhạt.
Nguyễn Thời Ý vẫn chưa quên yêu cầu vô lí của Hạ Tiêm Lạc ngày ấy —— bảo nàng vẽ hoa trên người quận chúa và tứ mĩ nhân, còn Từ Hách thì phụ trách ghi lại cảnh đó.
“Tứ mĩ nhân” nàng đều đã gặp, nam nữ đủ cả.
Thấy Từ Hách tìm bột khoáng nhiều màu khác nhau trên giá, trong giọng chất vấn của Nguyễn Thời Ý ẩn chứa sự tức giận: “Tam Lang, chẳng lẽ chàng… cướp luôn việc đó của ta à?”
Từ Hách lầm tưởng nàng đang chỉ mình lại thắng một ván cuợc, trong bụng hơi không vui, cười khiêu khích: “Thế nào? Ghen rồi sao? Không muốn ta đụng chạm hoặc mô tả nữ tử khác?”
“Bớt tự cho là mình đúng đi!”
Từ Hách buông chai chai lọ lọ xuống, kéo nàng vào ngực, ghé vào tai nàng cười hừ: “Cái sĩ diện chết tiệt! Chuyện tới nước này rồi, đánh cuộc còn có ý nghĩa sao? Nàng thắng thì sao nào? Đuổi ta ra khỏi cửa?”
Nguyễn Thời Ý vốn định giải thích, nhưng lại giận vì hắn nhất định phải thắng, đưa tay lên đẩy ngực hắn, buồn bực nói: “Chuyện nào ra chuyện nấy! Vả lại, thắng bại còn chưa phân, nói không chừng… ngày mai bỗng dưng ta chọn trúng một chàng thanh niên tuấn tú dịu dàng quan tâm thì sao!”
“Á à, đang kì giới nghiêm, nàng đi đâu tìm thanh niên tuấn tú! Đừng suy nghĩ lung tung, người dịu dàng quan tâm duy nhất nàng có thể tìm thấy, lại còn tuấn tú khôi ngô… chỉ có thể là ta!”
Hắn cúi đầu, đặt môi lên chiếc trán đầy đặn trơn bóng của nàng, đầu môi nở một nụ cười hết sức khó thấy.
“Nếu nàng muốn hòa nhau ván này… Hay là hai ta hợp tác? Sau khi ta lấy Tình Lam đồ về, coi như một nửa công lao của nàng?”
Nguyễn Thời Ý hừ lạnh: “Chẳng phải chàng đã sắp đạt được rồi sao? Còn muốn hợp tác như thế nào?”
Nàng hao tổn tâm cơ, còn phí một bức tranh cũ của hắn mới có thể đến gần Hạ Tiêm Lạc.
Không ngờ, bị nữ tử lẳng lơ điên cuồng kia trêu chọc đã lâu, vậy mà ngay cả chuyện Tình Lam đồ thật sự bị mượn hay đó là cớ do đối phương cố ý lừa bịp cũng không biết rõ.
Quả thật vô cùng nhục nhã!
Nhưng lấy tranh phải quang minh chính đại, coi như nàng có lòng trộm cắp, nhất định cũng không cách nào che giấu tai mắt người khác, lục soát từng món đồ đạc cất giữ trong biệt viện phủ Hàm Vân quận chúa được.
Từ Hách suy nghĩ một chút, mâu quang thoáng qua tia quỷ dị khó nói hết, nhìn dung nhan xinh đẹp đang tức giận của nàng chốc lát, lướt qua con ngươi trong trẻo tựa tĩnh hồ, trượt xuống môi hồng như hoa anh đào của mùa xuân ấm áp, dời từng tấc xuống chiếc cằm tinh tế xinh xắn, và rồi là cần cổ dài như được đắp bằng tuyết…
“Nguyễn Nguyễn, đã lâu ta không vẽ tranh trên da thịt, nếu vẽ hỏng thì chẳng phải mất mặt lắm ư?”
“Cho nên…?” Nàng hơi nhíu mày, vừa nhìn lên liền đối diện với ánh mắt sâu xa của hắn, chợt thấy mình như bị hút vào.
Chỉ nghe thấy giọng trầm ấm của hắn cất lên như men say mê người, trêu ghẹo tiếng lòng.
“Chẳng bằng… Nàng cho ta thử một lần?”
Tác giả có lời muốn nói:
Xích Xích: Thê tử, nàng chê ta ngay trước mặt nữ nhi! Ta muốn xứng danh với năng lực của mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]