Sáng hôm sau, Diệp Khê Thiến tỉnh lại từ rất sớm, đập vào mắt là khuôn mặt tinh xảo mê ngườigiống như thiên sứ không hề có chút phòng bị nào của An Nguyệt Quân.Nàng không khỏi nuốt nuốt nước miếng, môi cũng không tự chủ mà đưa lêntrước nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại và ấm áp của hắn, nhưng ngaysau đó liền nhanh chóng rụt về. Nhìn mắt hắn vẫn nhắm chặt, lòng nàngkhẽ mừng thầm. Cảm giác ăn lén đậu hũ này thật không tệ! Tuy nhiên, nàng không để ý đến khoé môi An Nguyệt Quân có lộ ra nụ cười nho nhỏ, nhẹnhàng, nhàn nhạt, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc.
Diệp Khê Thiến muốnđứng dậy, phát hiện thắt lưng bị An Nguyệt Quân ôm thật chặt, muốn đicũng không được, hơn nữa hình như tay hắn còn càng siết chặt thêm. Thởdài một hơi, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau đột ngột mở mắt ra. Càngngày càng chặt? Thì ra tên này giả bộ ngủ gạt nàng, hừ, xem nàng làm sao trừng trị hắn!
Tay nàng không hề báo trước mà luồn qua hông AnNguyệt Quân, thấy nụ cười nhẹ trên môi An Nguyệt Quân càng rạng rỡ thêm, liền bất thình lình dùng sức véo hắn một cái đau điếng.
An NguyệtQuân lập tức mở mắt ra, nước mắt chực chờ hồn nhiên và ngây thơ, đángthương nhỏ giọng xin: “Nương tử, nàng không thể hạ thủ lưu tình một chút sao? Phu quân thật sự rất đau.”
“Ai bảo anh tỉnh mà còn giả vờ ngủ.Đáng đời!” Diệp Khê Thiến hung hăng nói: “Còn muốn ăn đậu hũ của tôi,háo sắc bại hoại!” Xem ra nàng hoàn toàn không nghĩ tới, vừa nãy là aiăn trộm đậu hũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95913/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.