Đi tới cửa…
“Rầm!”Cửa mở bung ra, Tư Đồ Khiêm vọt vào phòng đầu tiên, đập vào mắt là khung cảnh toàn máu và thi thể, mặt đất thấm đẫm máu đỏ tươi, y sợ ngâyngười. Đến khi y nhìn thấy An Nguyệt Quân lạnh lùng hiện ra trước mắt,lòng bỗng dấy lên nỗi sợ không tên. Đồng tử tím lạnh lùng liếc y. Tửnhãn? Hắn là…
Tư Đồ Khiêm luôn ôn nhuận như ngọc lúc này lộ ra vẻkinh ngạc vô cùng. Y thất thanh hồi lâu mới phản ứng lại: “Ngươi là Lãnh Diện Ngọc Quân?”
Lời vừa xong khiến tất cả mọi người hít một ngụmkhí lạnh, thật sự không các nào tưởng tượng được một người tuấn mỹ tuyệt diễm thế kia lại là Lãnh Diện Ngọc Quân giết người như ngoé. Thế nhưngsự việc bày ra trước mắt lại không thể không tin, mảnh mảnh thi thể,khoé môi lãnh khốc cười cợt, đặc biệt là tử nhãn mà thế nhân gọi là “yêu đồng tử”, nghe đâu có thể hút hồn phách nhân…
*yêu đồng tử: tạm hiểu là đôi mắt màu tím của yêu nghiệt (tử là tím)
Nghĩ tới đây, trong đám đông có kẻ hô hoán lên: “Con của yêu nghiệt! Mọi người ngàn vạn lần đừng nhìn vào mắt hắn!”
Dứt lời, đám đông liền hỗn loạn ầm ĩ, một số người thậm chí còn sợ hãi lui về sau.
Hiển nhiên là An Nguyệt Quân nghe được, mắt bắn thẳng về kẻ vừa lên tiếng,chẳng qua chỉ một nô bộc, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nam tử bêncạnh đứng cạnh lại có chút quái dị, tuy là mặc trang phục nô bộc nhưngtà khí lẫn sát khí trên người y vẫn vô cùng nồng đậm… An Nguyệt Quâncười khẩy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95912/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.