Diệp Khê Thiến kéo AnNguyệt Quân thẳng tắp đi về phía trước. An Nguyệt Quân không nói tiếngnào ngoan ngoãn đi theo phía sau, đáng thương như đứa trẻ bị người lớnmắng, bĩu môi ngó nàng, hồi lâu sau mới rụt rè hỏi: “Nương tử, chúng tađi đâu đây?”
Diệp Khê Thiến dừng bước, quay đầu, cười híp mắt hỏi:“Phu quân có phải muốn nghe nương tử nói không?” Giọng nói dịu dang phalẫn dụ dỗ.
An Nguyệt Quân vội vàng gật đầu, chỉ sợ mình muộn sẽ bịtrừng phạt cái gì, tròng mắt đen trắng rõ ràng mở to hồn nhiên nhìnnàng, ngân ngấn ánh lệ cực kỳ đáng thương.
“Phu quân, nương tử là vợ phu quân đúng không?” Diệp Khê Thiến tiếp tục dụ dỗ, nhoẻn cười, nhu tình như nước nói với hắn.
An Nguyệt Quân liều mạng gật đầu, mắt nhìn nàng, sau đó nhỏ giọng bảo: “Nương tử, có lời gì cứ nói thẳng là được rồi.”
“Bốp!” Một đấm không nương tay, Diệp Khê Thiến nhìn chằm chằm An Nguyệt Quân,híp mắt, giọng nói nhẹ bẫng mà uy hiếp: “Ý phu quân là nương tử rất dàidòng hả?”
An Nguyệt Quân theo quán tính gật đầu một trận, ngay sau đó kịp bừng tỉnh mà vội vàng lắc đầu, một bộ nai con thuần khiết vô tộilén liếc trộm nàng, thấy gương mặt phẫn nộ của nàng thì vội vàng cườilàm lành: “Nương tử, mỗi câu nàng nói đều là vàng là ngọc, ta luôn nhớthật kỹ.”
“Vậy à?” Diệp Khê Thiến nheo mắt hừ mũi nhìn An NguyệtQuân, buồn cười nhìn bộ dáng của hắn, đáy mắt hiện lên tia lém lỉnh,thuận miệng hỏi: “Ngày đó ở chợ, anh nói với tôi cái gì?”
“A?” AnNguyệt Quân ngây ngốc nhìn nàng, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95909/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.