Diệp Khê Thiến thảlỏng thở ra một hơi, thầm nghĩ mình may mắn qua mắt được mọi người. Bỗng bàn tay đột nhiên ấm áp, nàng cúi đầu, phát hiện ra là tay heo của AnNguyệt Quân liền muốn rút ra, nhưng hắn nắm chặt như là tua bạch tuộc,muốn rút thế nào cũng không rút được. Nàng trừng hắn, hắn nhìn nàng. Con ngươi của hắn lưu chuyển vẻ mị hoặc hút hồn khiến nàng cứ phải mải miết nhìn, trong đầu trống rỗng, trừ hắn ra cũng chỉ có đôi đồng tử thâmthuý như bảo thạch chói loà kia, mặt đã muốn ửng hồng…
“Thiến Thiến,nàng có biện pháp gì không?” Tư Đồ Khiêm hỏi Diệp Khê Thiến đang đi vàocõi thần, không có lời đáp. Y cũng chẳng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cất giọnggọi nàng: “Thiến Thiến, Thiến Thiến…”
“A?” Diệp Khê Thiến rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng Tư Đồ Khiêm gọi, quay lại nhìn y nhưng chỉ vô ý thức đáp.
Tư Đồ Khiêm nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, đáy mắt mỉm cười. Y ho mộtcái, lặp lời đã nói: “Thiến Thiến, nàng có biện pháp nào không?” Thanhâm ôn nhuận như suối nước trong suốt, dễ nghe.
“Hỏi tôi?” Diệp KhêThiến không tin hỏi ngược lại, nhìn thấy Tư Đồ Khiêm gật đầu, lập tức từ chối: “Cái này tôi chịu thôi. Ha ha, mọi người cứ tiếp tục.”
“Ha ha, sao có thể không được chứ?” Ngô Hiên cười lớn, mắt híp lại nói: “Mớinãy nghe con tỉnh táo phân tích quả thực không hề thua kém bất kỳ mộtnam tử hán nào.” Trong ngữ điệu mang theo tán thưởng.
Diệp Khê Thiếnim lặng, trong lòng lại tức giận mắng. Cái gì chứ, nàng chỉ nói lungtung vậy thôi, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95908/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.