Chiều hôm đó, rốt cuộc An Nguyệt Quân cũng được đặc xá xuống giường. Hắn bắtđầu quấn quít lấy Diệp Khê Thiến như thể sợ rời một bước là nàng lại mất tung mất tích.
Vì thế thường xuất hiện tình huống sau:
“Nương tử, hôm nay nàng có nhớ ta không?” Hắn mở to đôi mắt trong veo, đáng thương ngó nàng.
Sao nàng ở đâu hắn cũng tìm ra nhỉ! Diệp Khê Thiến bĩu môi, tuy hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn thấy vui. Nàng nhẹ đáp: “Tất nhiên là nhớ, nhớ nhiều lắmluôn.”
“Vậy sao nương tử lại trốn ta?” Câu lên án rành rọt lẫncặp mắt to tràn đầy uất ức, làn da tuyết trắng khiến hắn trông khôngkhác gì đứa trẻ.
“…” Ai đó cứng họng nuốt nước miếng. Hắn thật đáng yêu… cũng thật đáng ghét!
Hai ngày sau.
Diệp Khê Thiến vừa dậy, vệ sinh sạch sẽ xong liền ra cửa xuống hầm rượu. Mấy ngày này phải chú ý canh thời gian rượu lên men, lại khó được một hômAn Nguyệt Quân không quấn lấy nàng, phải nhanh nhanh vào việc thôi.
Khắp Nguyệt gia bảo giăng đèn kết hoa, không khí rất náo nhiệt. Mặt mũi mọingười phấn khởi, hăng hái làm việc. Bảo chủ và phu nhân sắp thành thânrồi!
Thấy Diệp Khê Thiến, ai cũng đều cười. Nàng cảm giác nụ cười của họ cứ mập mờ làm sao ấy.
Xuống hầm, đẩy cửa, hơi nóng ập vào mặt. Hầm rượu nằm dưới lòng đất, trên bamươi độ, tất nhiên nóng hầm hập. Diệp Khê Thiến vào chưa bao lâu cảngười đã đầy mồ hôi.
Hương rượu nồng cả căn hầm. Diệp Khê Thiếntay làm không ngớt. Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276220/quyen-2-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.