Ngoan ngoãn được vàihôm, An Nguyệt Quân lại bắt đầu ầm ĩ. Hắn rúc trong chăn, mở to mắt nhưcô vợ nhỏ dỗi hờn, khụt khịt: “Nương tử, cho ta xuống giường đi.”
“Không được!” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc hắn.
“Nương tử, nếu nằm thêm nữa, ta sẽ ấp được cả sọt gà con đấy.” An Nguyệt Quân buồn thiu ngó nàng, bĩu môi lẩm bẩm.
“Bậy nào!” Diệp Khê Thiến buồn cười lắc đầu, véo nhẹ gò má tái nhợt của hắn. “Đợi hai má lại phúng phính hồng hào, anh mới có thể xuống giường.”
An Nguyệt Quân cao giọng rên rỉ: “Xong, thật sắp ấp ra gà con rồi!”
“Ai bảo anh không chịu ăn cơ.” Diệp Khê Thiến lạnh giọng phê bình, đáy lòng đau thay cho hắn.
“Nương tử…” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của An Nguyệt Quân lén liếc Diệp KhêThiến, nàng vừa xoay người một cái liền cười như chú mèo ăn vụng, vénchăn, thò chân xuống đất, chuẩn bị chuồn.
“Khụ khụ…” Diệp KhêThiến dở khóc dở cười ho mấy cái cảnh cáo. Không cho hắn xuống giường,một mặt là vì lo cho sức khoẻ của hắn, một mặt là vì ngăn không cho hắnthấy hôn lễ đương chuẩn bị dở dang ngoài bảo. Để hắn biết trước rồi thìcòn gì là bất ngờ?
Cái chân thò ra rụt về ngay tức thì, đắp chăn, nằm thẳng, An Nguyệt Quân mở to mắt nhìn Diệp Khê Thiến, hỏi: “Sao độtnhiên nương tử lại ho? Nàng bị cảm hả?”
“Em khoẻ. Chỉ cần anhkhỏi bệnh, em khoẻ liền.” Diệp Khê Thiến bước đến bên giường đắp kỹ chăn cho hắn, cúi đầu hôn lên gương mặt trắng bệch của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276219/quyen-2-chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.