Ở biên giới Tử Nguyệtvương triều có Tà Y giáo. Ban đầu chỉ là một đám ô hợp, vì vậy các vịquân vương cao quý của Tử Nguyệt vương triều cũng không để vào mắt.Nhưng sau khi Tử Hạo lên ngôi, chúng bắt đầu hoành hành. Tà Y giáo gâychiến trên giang hồ, tiếng tăm nổi lên làm nhiều người kinh hãi, thậmchí rung động đến triều đình. Bọn họ gian tà, cuồng ngạo, chả nể nangai, muốn giết cứ giết, chẳng chuyện ác nào không làm. Căn cứ địa của Tà Y giáo nằm ở chốn thâm sơn cùng cốc rất bí mật, rất nhiều bẫy và cơ quan, người bình thường vào chỉ có đi chứ không có về.
Đại sảnh Tà Y giáo.
Nam tử trung niên mang mặt nạ ánh mắt u lãnh, môi mím chặt lộ ý không vui. Y hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Giáo chủ, thất bại.” Nghiên Tịch một thân áo đen, mặt không chút thay đổi đáp, mí mắt từ từ rũ xuống che đi ảm đạm bên trong.
Nhưng ngay sau đó còn chưa kịp thêm một hành động gì, sắc mặt Nghiên Tịch tái nhợt, máu giọt giọt từ khoé miệng chảy xuống, lộ ra vẻ thương tâm đậpvào mắt.
“Giữ ngươi lại có tác dụng gì!” Giáo chủ Tà Y giáo hừ lạnh, lời nói tàn nhẫn, sắc bén.
Nghiên Tịch cũng không đáp. Có thể là do nàng không nỡ, do nàng hối hận.
Khoé miệng giáo chủ nhẹ nhếch, nổi bật ánh mắt sắc như dao cạo. Y chậm rãiđứng dậy đi tới trước mặt Nghiên Tịch, nói: “Ngươi đã vất vả, ta cũngkhông làm ngươi thống khổ thêm nữa.”
Y vừa nói vừa vung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276213/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.