Gương mặt xinh đẹptrắng trẻo của An Nguyệt Quân giờ phút này đã nhuộm từng mảng mực đen,tuy nhiên càng làm nổi bật lên đôi môi đỏ bừng. Con ngươi đen lúng lalúng liếng không ngừng, giọng nói ngập tràn ai oán cùng không cam lòng,hắn mân mê miệng nhỏ, oán giận làm nũng: “Nương tử, nàng lại bắt nạtta.” Thanh âm non nớt cùng với khuôn mặt nhem nhuốc như một con mèo,không những buồn cười lại còn trông rất là khả ái.
Diệp Khê Thiến không thèm nể mặt ha ha cười to, còn khua tay chỉ mặt hắn nói: “Đáng đời, ai kêu anh chọc em trước!”
Xung quanh cũng loáng thoáng vang lên tiếng cười, nhưng khi ánh mắt băng hàn vô cùng lạnh quét qua thì tất cả đều ngậm lại. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, tim An Nguyệt Quân tràn đầy ấm áp cùng với tình yêu say đắm.
“Quân, anh tới đây có chuyện gì sao?” Diệp Khê Thiến vất vả ngừng cười to, nhưng mắt vẫn híp lại thành một đường.
“Hôm nay Thi Lang sẽ tới.” An Nguyệt Quân ôn nhu nói, mắt say mê nhìn nàng,đầu ngón tay khẽ lau qua hai má có vết mực, vô cùng mềm nhẹ, dường nhưđang chạm vào bảo bối trân quý nhất trần đời, lại quyến luyến không nỡrời tay.
“Ai… cơ?” Diệp Khê Thiến bị động tác của An Nguyệt Quân mêhoặc, con ngươi cứ theo nhất cử nhất động của hắn mà chuyển động. Nhiệtđộ bên trong phòng từ từ tăng lên cao, không khí nồng đậm hơi thở mờ ám.
“Ca ca của Thi Tiêu An.” Đầu ngón tay dừng lại ở cánh môi tươi thắm củanàng, An Nguyệt Quân liền tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276198/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.