Trì Tú Tâm chưa kịp mở miệng, Lạc Nguyên Dật như cùng với nàng tâm ý tươngthông, sớm nói ra trước nàng một bước. Nghe ngữ điệu kiên quyết củatrượng phu, Trì Tú Tâm lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Thế này là đủ. Mặc kệ nàng sống sót hay không, chí ít nàng không muốn thấy người yêu mình chết.
Lạc Nguyên Dật, chiến thần giáp vàng của nàng.
Tuy duyên phận ngày đó chỉ là một sai sót ngẫu nhiên, nhưng bấy lâu nay, yđối xử với nàng thật tốt, khước từ mảnh tình ý của các chị em nàng, cònlưu hạ trong nàng bao kỷ niệm ngọt ngào, cho nên chỉ mình y còn sốngcũng không sao, nàng không muốn nam nhân nàng yêu vì cứu nàng mà chết.Huống chi...
Nàng căn bản không tin Dư Thương Phàm.
“Khákhen cho đại ca mấy năm lưu lạc ở bên ngoài, cuối cùng đã biết suy nghĩrồi.” Nhìn thấy hàn quang trong mắt Lạc Nguyên Dật, Dư Thương Phàm khódằn được lửa giận bốc lên cao, “Thôi được, ta không giết ả, chỉ làm ả bị câm, đủ hảo tâm chưa?”
“Hảo tâm cái con khỉ!” Cổ áo bị siết chặt khiến Trì Tú Tâm vô cùng khó chịu, cả tay lẫn chân đều bị trói, nàng cố sức vùng vẫy vẫn không sao giãy thoát.
“Hảo tâm?” Gần như cùngmột lúc, Lạc Nguyên Dật nở nụ cười tự giễu, “Từ khi gặp ngươi, ta mớibiết làm người hảo tâm cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Gặp Dư Thương Phàm? Y vừa nói gì vậy?
Trì Tú Tâm nỗ lực dời tầm mắt, nhìn qua Lạc Nguyên Dật.
Vì sao nói là “gặp”? Lẽ nào hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-an-may/2342629/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.