Từ cấp ba, tôi đã luôn yêu mến Đổng Thành.
Đến khi vào đại học, cậu ấy vẫn khiến tôi nhớ mãi không thôi.
Bây giờ, co lúc tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề - rốt cuộc tôi đối với Đổng Thành là cảm giác gì? Trong quãng thời gian niên thiếu cuồng nhiệt, tôi si mê cố chấp theo đuổi bước chân cậu ấy, có phải vì thật lòng quá yêu cậu ấy không?
Tiểu Dư hỏi tôi: “Bây giờ, bao lâu cậu mới Đổng Thành một lần?”.
Tôi suy nghĩ cẩn thận, phát hiện ra sau khi kết hôn với Trương Nhất Địch, tôi chưa lần nào nhớ đến cậu ấy.
Tiểu Dư lại hỏi: “Thế, trong quãng năm thứ hai Trương Nhất Địch ra nước ngoài thì sao? Lúc đó bao lâu cậu nhớ cậu ta một lần?”.
Tôi không trả lời.
Nhưng tôi dần hiểu ra.
Tôi không trả lời là vì, Tiểu Dư luôn hiểu rõ.
Nó hiểu tôi luôn phát điên phát dại dùng Bánh Bao Đậu Đỏ để làm bia đỡ đạn, nó hiểu trong tiềm thức của tôi trong một thời gian dài luôn sa sút và đau buồn vì sự ra đi của Trương Nhất Địch.
Nhưng tôi chỉ hiểu được về nổi lúc đó không chịu thành thực trở lại với chính tôi. Nên tôi luôn phớt lờ tiềm thức, tự lừa dối mình rằng chỉ yêu mỗi Đổng Thành.
Về sau tôi sáng suốt suy nghĩ, Đổng Thành trong cuộc đời tôi, rốt cuộc là đóng vai nào.
Khi ấy tại sao tôi lại cố chấp với Đổng Thành? Cố chấp đến nỗi bây giờ quay đầu nhìn lại, gần như đã đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/3122037/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.