Sau đó khi lên lớp, bọn anh đã ngồi cách xa nhau.
Anh tự nhủ phải phớt lờ cô nàng lợi dụng sự tín nhiệm của kẻ khác để đạt được mục đích của mình.
Nhưng mỗi lần lên lớp, anh lúc nào cũng không khống chế được mắt mình, lúc nào cũng vô tình lén lút nhìn về phía cô ấy mấy lần.
Anh luôn nhìn trộm cô ấy như thế, nhưng anh nhận ra, không lần nào cô ấy nhìn anh như thế.
Thú thực là, anh cảm thấy rất hụt hẫng, buồn bã.
Bọn anh đã giận nhau như thế, nhưng thấy cô ấy có vẻ không hề để tâm.
Cô ấy không lưu luyến, không giận dỗi, không phản đối.
Anh cảm thấy rất bực bội.
Sao cô ấy có thể như thế được?
Sau khi đùa cợt đến nỗi anh không thể nào phớt lời sự tồn tại của cô ấy, sao cô ấy có thể vừa quay lưng đã hờ hững với anh?
Anh càng lúc càng mong ngóng đến tiết tiếng Anh, càng ngày càng trông chờ.
Trước mỗi lần lên lớp anh đều thâm mong đợi có cơ hộ cùng cô ấy trao ánh mắt.
Sau đó anh có thể rời mắt đi như không có gì xảy ra, đến lượt cô ấy nhìn theo anh và thầm buồn bã, oán trách.
Nhưng lần nào thực tế cũng không như anh tưởng tượng.
Mỗi lần tan học, người buồn bã bao giờ cũng là anh.
Vì từ đầu chí cuối, cô ấy không hề quay lại nhìn anh cái nào.
Quãng thời gian ấy, mỗi lần anh ôm ấp hy vọng đi học thì lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-xuan-cua-em-toa-thanh-cua-anh/3122034/chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.