Cô nhìn nồi lẩu đang nghi ngút khói, không muốn nghĩ về những nỗi buồn ấy nữa.
Cô lại nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô, không quá ấm áp nhưng đủ để cô thấy nhẹ lòng. Nhớ lại chiều qua, khi cô đi đón Lăng Mặc Ngạn, khi nhìn thấy cô dường như cậu ấy rất vui. Cậu ta ôm lấy cô mà nói: "Cuối cùng chúng ta cũng cùng nhau trở về nơi này".
Cô đã suýt khóc, cô cũng ôm cậu ấy, phải, họ đã cùng trở về nơi họ cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp. Nhưng tiếc thay, quá khứ không chỉ chứa niềm vui và hạnh phúc mà còn chứa đựng cả những cay đắng và chia xa.
Chúng ta vẫn ở nên nhau, tình bạn này là mãi mãi nhưng có một số thứ đã bỏ ta đi giữa những ngày tháng cuối cùng, bơ vơ và ngờ nghệch. Tỉ như tình yêu và sự vô tư, hồn nhiên.
Cô vỗ vỗ vai cậu ấy, cô có cảm giác có người đang nhìn họ. Buông cậu ấy ra cô nhìn xung quanh nhưng mọi người người thì đang chờ đợi, người thì lại vui mừng khôn xiết, không ai quen biết họ. Chắc cảm giác của cô sai rồi.
Dĩ nhiên có xe đón cậu ấy, họ cùng nhau đi ăn, đi uống cafe, cùng nói về những chuyện xảy ra ở Mạc Xuyên, về những thứ đã thay đổi suốt 5 năm qua.
Dù thời gian có bạc bẽo, dù lòng người có đổi thay thì sự thấu hiểu giữa những con người được xem là tri kỉ thì mãi không đổi. Qua ánh mắt của cô, Lăng Mặc Ngạn biết cô buồn, nỗi buồn đau khi nghe ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-tre-tuoi-dep-chung-ta-tung-di-qua/53005/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.