Tôi không ngờ cuộc sống xô bồ tất bật kẻ lại người qua này lại ngập tràn âm binh, bọn âm binh ấy lôi kéo chúng tôi vào con đường xấu xa, làm những chuyện xấu xa...
Như thế này nhé, như các bạn đã biết, bộ tứ chúng tôi gồm 4 đứa Tôi - Phương - Phong - Thanh, bây giờ thêm cả tên Tú Minh bạn thân kiêm bạn cùng bàn của tôi thì tính là 5 vậy. Cả 5 đứa đều là những học sinh lớp 9 ngây thơ trong sáng (Ngoại trừ đôi khi Tú Minh có một số suy nghĩ khuyết tật),luôn đặt học tập làm quyền lợi và trách nhiệm hàng đầu, chưa bao giờ nghĩ tới việc ăn chơi sa đọa, đua đòi hư hỏng, phá làng phá xóm như một số bộ phận giới trẻ...Chúng tôi có thể chưa là những học sinh ngoan nhất, nhưng thuộc loại hàng hiếm có khó tìm, cũng là hình mẫu con nhà người ta trong truyền thuyết..
Thế mà hôm nay, tôi cảm thấy hình tượng ngoan ngoãn của bản thân đã sụp đổ.Trong tiếng nhac xập xà xập xình, trong khung cảnh đèn chớp nháy liên tục đau cả mắt, thì khung cảnh mà tôi đang chứng kiến còn đặc sắc hơn nhiều...
Nhạc mở to nhưng không ai hát hò gì cả, hàng ghế đệm dài trở thành chiến trường đẫm máu, sự im lặng là vũ khí sát thương cực kì cao. bộ tứ chúng tôi ngồi bên trái, anh Đẳng và Tú Minh ở giữa. Một người với khuôn mặt thể hiện sự TAO - CHẢ - HIỂU - MÔ - TÊ - GÌ - SẤT, người còn lại ung dung ngồi quan sát với tâm thế vỗ tay xem kịch.
Và bên phải, anh Lê Quốc Duy đường hoàng ngồi, ánh mắt bắn ra tia lửa. Đúng, chính hắn đó, tên công tử hào hoa đã một lần bị nhóm chúng tôi tẩn cho tơi tả vì tội xấc láo hổ báo đụng tới cục cưng Thu Phương.
Lần đó ra tay, cũng chỉ vì không nhịn được việc bạn thân bị một tên phách lối ức hiếp, đúng là chúng tôi có hơi trẻ trâu khi 4 đánh 1 với tên trẻ trâu này, nhưng đó là việc nên làm.
Kỳ Phong cất lời, phá vỡ sự im lặng, nhỏ tắt nhạc như hàm ý buổi trò chuyện bắt đầu, giọng châm chọc:
- Lúc đầu chỉ định ăn một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ dưới ánh nến và hoa hồng ở quán kem thôi, không ngờ được cậu hai Công Ty Việt Duy mời đi quẩy ở KTV, vinh hạnh dễ sợ.
- Không ngờ tôi vô tình mời bạn bè của Đẳng đi chơi sẵn tiện làm quen bạn mới, lại có vinh dự mời nhóm bạn của cô Kỳ Phong, tôi phải là người cảm thấy vinh hạnh mới phải..
- Ôi chua choa không dám không dám, là cậu Quốc Duy đề cao rồi, hôm trước ba mẹ tôi có tổ chức tiệc mừng công ty hai bên hợp tác thành công, chỉ thấy ông bà Lê cùng cậu ba Việt Duy đến dự, tôi còn đang tò mò không biết cậu hai là ai mà được ông bà Lê coi trọng đến nỗi giấu trong nhà như thế - Kỳ Phong che miệng cười.
Quốc Duy cười lành lạnh như mùa đông đến sớm:
- Để cô hai là họ Lý cười chê rồi, chỉ là không ngờ chúng ta có duyên như thế, lần đầu tiên gặp nhau đã gây ấn tượng tốt về nhau rồi..
- Tụi mày nói gì anh không hiểu - Anh Đẳng ngơ ngác xen ngang - Vậy là tụi em quen biết trước hả, thân nhau chứ?
- Thân cái quần!!! - Hai đứa đồng thanh hét..
Kỳ Phong quay sang nói với anh Đẳng:
- Thì ra cái người đàn em trong câu lạc bộ của trường mà anh nói là hắn á? Anh học giỏi như vậy, sao lại chơi với đứa như nó?
- Anh Đẳng, anh nói nhóm bạn nữ thân với anh đều là những nữ sinh dễ thương nhiệt tình mà, sao lại mấy đứa chằn cái này.
'' Bộp '' - Gói bánh quy trên tay tôi an vị nằm trên đầu Quốc Duy.
- Chằn cái cái đầu cậu! Rõ ràng hôm đó thái độ cậu không đúng, Thu Phương biết sai xin lỗi cậu còn cư xử thô thiển, lại còn thách thức, trách ai?
- Cậu tưởng cốc nước nâu nâu đó không nóng hả, vô duyên vô cớ bị đổ nước nóng vào người, không lẽ còn phải hoa hậu thân thiện nói '' Hihi, mình không sao đâu!'' sao?
- Tôi biết tôi sai, nên tôi xin lỗi, sao đó cậu còn mắng tôi, còn thách thức đánh Ngọc Minh nữa, cậu là con trai chẳng lẽ không nhường nhịn con gái - Phương nói.
- Nam nữ bình đẳng - Quốc Duy cả giận..
- STOP HERE!! - Anh Đẳng giơ tay muốn bình ổn - Anh thấy mọi chuyện cũng không to tát lắm...
- Cũng đâu phải nhỏ đâu! - 5 người chúng tôi hét lên...
- Lớn, lớn - Anh Đẳng gật đầu lia lịa - Chuyện lớn lắm...
Tiếng cười khe khẽ cất lên, xuất phát từ bạn học Tú Minh đang im lìm nãy giờ, Tú Minh thong thả:
- Bây giờ không ai chịu nhường ai, không ai chịu nhận mình sai, vậy thì chúng ta quyết đấu...
- Đánh nhau? Tú Minh nghĩ mặt Duy vầy mà đi đánh con gái á, chỉ có tụi nó đánh Duy thì có...
- NO! Chúng ta là học sinh cấp hai, cứ đánh nhau không hay... - Tú Minh nheo nheo mắt đầy nguy hiểm - Chúng ta hành xử theo giới quý tộc, chơi bài tiến lên, thua một bàn uống một chai bia. Nếu ai ói trước thì một đãi một chầu ăn uống các kiểu cho cả nhóm rồi trịnh trọng xin lỗi bên còn lại.Sau đó cả nhóm vui vẻ, xem chuyện cũ ở siêu thị là mây trôi mà bỏ qua tất cả. Ok?
Chúng tôi xanh cả mặt mày, ôi trời ơi đây là việc học sinh nên làm á hả?
- Nếu không được thì thôi - Tú Minh nhún vai - Tùy các bạn...
Quốc Duy nhíu mày suy nghĩ, rồi như đã chấp nhận nhìn Kỳ Phong:
- Cậu thấy sao?
- No problem!
Anh Đẳng nói khe khẽ:
- Anh không ý kiến mấy đứa giải quyết chuyện riêng, nhưng Quốc Duy sẽ chơi đối đầu với ai?
Kỳ Phong giơ tay:
- Em, em đánh cậu ta nhiều nhất, chuyện này cũng do em đề xướng..
Tôi đang định xung phong đứng lên thay bạn bè, thì một bàn tay kéo tôi lại, Tú Minh nén cười nói nhỏ vào tai tôi:
- Tôi đến nhà đón cậu đi chơi, lát nữa cậu say xỉn ói mửa lung tung như tên bợm, ba mẹ cậu sẽ suy nghĩ thế nào?
Ngẫm lại thấy có lý, đúng là không nên vìsự cao hứng nhất thời mà làm phiền người khác, tôi ngoan ngoãn cùng hai đứa còn lại ngồi hàng ghế khán giả....
Anh Đẳng im lặng chia bài cho đôi nam thanh nữ tú kia choảng nhau..
Ván thứ nhất...
Quốc Duy bình thản uống một hơi hết sạch chai bia ngay sau khi Kỳ Phong cười hô hố đặt đôi Hai đỏ tươi xuống và '' Tới! ''
Ván thứ hai...
Phong cau mày uống 3/4 chai bia, sau khi nhăn mặt hít hà đã đời, Tú Minh đã anh hùng uống giúp phần còn lại...Tất nhiên là không ai phản đối, phụ nữ là để yêu thương mà...
Ván thứ ba...
Quốc Duy bình tĩnh uống hết chai bia, khuôn mặt vẫn chưa có gì gọi là thay đổi...
Chúng tôi đã dần mặt dày vô sỉ đến nỗi không còn hồi hợp chờ đợi từng con bài được tung ra mang tính chất quyết định thắng thua, mà hồi hợp chờ đợi đứa nào sẽ cho chó ăn chè trước.
Tú Minh ăn hạt dẻ, thi thoảng khều khều tay mời tôi ăn cùng cho nó tình bạn. Mà tôi cũng không để ý lắm việc hắn chỉ mời tôi ăn chứ không mời tụi kia...
Ván thứ năm..
Kỳ Phong nốc chai thứ ba dưới cái nhìn soi mói của Quốc Duy, và không ai uống giúp, lúc này mặt nhỏ bạn thân đã đỏ đỏ, ánh mắt mông lung mơ hồ...
Ván thứ N...
Quốc Duy bình thản nhếch mép nhìn Kỳ Phong nốc bia, cậu ta cũng đã uống không ít nhưng bề ngoài có vẻ chưa say...
Và thời khắc quyết định cuối cùng cũng tới...
- Oẹ! ụa... - Quốc Duy ôm miệng chặn đứng dòng chất lỏng chua chua đang sôi trào từ ổ bụng lên, tức tốc chạy vào nhà vệ sinh. Cậu ta ói trước,...
Chúng tôi cố nén cười đỡ Kỳ Phong dậy, mặt nhỏ đỏ hồng, nụ cười khoái trí nở rộng trên đôi môi sực nức mùi bia rượu..
- Hê hê, thắng rồi mấy cưng, ợ, kỳ này đến quán nhà Ngọc Minh ăn,...ợ...Tao kêu cô Lê tính tiền nó gấp đôi, ợ...Ụa..
Chúng tôi ôm bụng cười bò, đỡ Kỳ Phong vào nhà vệ sinh cho đôi trẻ ói cùng nhau...
Sau đó vô sỉ bật nhạc lên, cả đám vui vẻ hát hò...Để mặc đôi trẻ vừa lết thân từ phòng vệ sinh ngồi vật vờ trên ghế...
Sau cuộc vui, tôi liền hối hận..
Nhưng cũng không hối hận.
Khi chúng tôi rời khỏi phòng KTV thì cũng gần 11 giờ đêm, tức là tôi còn nữa tiếng nửa để về đến nhà trước khi mẹ tôi điên tiết lên...
Và Quốc Duy và Kỳ Phong say vật say vờ có người nhà rước, Đan Thanh bắt chuyến xe buýt cuối, còn anh Đẳng thì rất hào hiệp đèo em Phương nhân vật chính về nhà..
Còn tên Tú Minh, hắn vốn dĩ là hy vọng duy nhất để tôi về đến nhà, lại cao hứng uống vài lon, chân đi không vững nói gì đến xe đạo xe đèo, còn tôi vốn chẳng đạp xe được...
Dù có thể gọi phụ huynh đến rước, nhưng tôi cũng không đành lòng để bạn học về nhà một mình trong tình trạng như thế, đành dắt xe đạp cùng hắn đi bộ về nhà...
Dù hơi cảm thấy bất công, những đường đêm quả thật rất đẹp, rất đẹp. Đẹp đến mức tôi nhất thời không biết dùng từ ngữ hay hình ảnh gì để miêu tả bầu trời nữa. Cảm thấy có lỗi với thầy Văn chủ nhiệm
Dù đường phố đông đúc người qua lại, còi xe inh ỏi, nhưng không khí đêm đúng là rất dễ chịu, tản mát một chút gì đó gọi là hơi thở cuộc sống.
Tú Minh đi trước, tôi dắt xe đap đi phía sau, bóng dáng cao cao đang đi chầm chậm kia sao đẹp lạ. Hắn thong dong đút hai tay vào túi quần, hơi ngẩng mặt lên trời, ánh đèn đường chiếu lên hắn tạo một cảm giác...
Tôi vội hỏi để bản thân tránh nghĩ lung tung:
- Sao không nhìn đường?
Hắn quay lại, đôi mắt trong trong như trẻ thơ nhìn tôi, môi mỏng nâng lên nụ cười:
- Đang ngắm sao, Tú Minh là sao sáng á...Ngốc! - Hắn nói rồi cười khúc khích..
- Biết, biết - Tôi phì cười - Tôi biết tôi ngốc...
- Ngốc đến nỗi những chuyện thể hiện rõ ràng như thế cũng không biết...Ưm...
- Được, được, Tú Minh cái gì cũng biết, chỉ có Ngọc Minh là một số chuyện không biết thôi...
Hắn đột nhiên nheo mắt, đi ngược lại về phía tôi...
Tôi chớp chớp mắt tự hỏi cái gì vậy, tôi là đang khen ngợi hắn và tự hạ thấp bản thân mình mà...
Hắn nhè nhẹ nâng cầm tôi lên, nhẹ nhàng nhéo hai bên gò má mặc cho tôi đang nhăn mặt:
- Cũng có nhiều chuyện Tú Minh cố tìm kiếm câu trả lời, mà không thể biết, nhưng Tú Minh biết chắc Ngọc Minh biết rõ câu trả lời đó nhất...
Hắn nhẹ nhàng nói, tôi đột nhiên có một cảm giác là lạ chạy dọc thân thể, đôi gò má đang bị hắn xoa nắn đột nhiên nong nóng, tim tôi bắt đầu phản bội, nó đập liên hồi, đập điên cuồng bất chấp lý trí.
- Là...sao? - Tôi liếm liếm cánh môi khô khốc khi nhìn thấy khuôn mặt hắn càng ngày càng gần, men say của bia phả vào mặt tôi, làm tôi liên tưởng đến một chất kích thích nào đó
Tôi nội tâm phân nửa thì cầu xin hắn đừng hỏi, nửa còn lại thì khao khát hắn hãy hỏi đi...
Tú Minh khẽ nói:
- Muốn biết? - Đôi đồng tử đen nhánh của hắn như nở rộng dưới lớp mi dày..
- Thôi khỏi cũng được - Tôi vội quay mặt sang trái,nhằm tránh ánh mắt như ngọn lửa của Tú Minh - Ý tôi là, cậu không muốn nói thì thôi..
- Muốn...
Hắn cười nhẹ như mùa xuân đến sớm, cương quyết nâng mặt tôi lên..
Rồi cái gì đến cũng sẽ đến...
Dưới ánh đèn đường, hai phiến môi chúng tôi cuối cùng kề nhau, mang theo một chút ngọt ngào mà tôi không thể cưỡng được. Cảm giác lúc ấy rất kỳ lạ, đáng lý nên kháng cự, nhưng thân thể lại mềm nhũn phối hợp. Đây là cái bẫy, nhưng lại tình nguyện đắm chìm vào cái bẫy đầy kẹo ngọt ấy. Rõ ràng đầu óc nổ tung trống rỗng, nhưng con tim thoải mái như được lấp đầy một thứ chất lỏng dịu dàng hơn cả máu...
Tôi gọi đó là...Động tâm...
Tôi không nhớ rõ hắn đã đưa tôi về nhà bằng cách nào, hắn đã hôn trán và bảo tôi suy nghĩ ra sao, chỉ biết rằng, từ giây phút môi kề môi, từ giây phút tôi từ cửa sổ ngây ngốc nhìn hắn khuất đi rồi bản thân nằm dài trên giường cười như điên dại. Tôi đã không thể ghét hắn được nữa rồi...