Tôi nhớ lúc ở dưới quê , Đẳng từng yêu mến một bạn nữ nào đó chung lớp cấp hai với nó . Tôi không rõ cô bạn ấy là ai , chỉ biết rằng cô ấy đã lỡ mất một người con trai yêu mình thật lòng thật dạ .
Đúng vậy, là nó đơn phương cô bạn kia . Nó thích cô bạn kia đến nỗi , mặc dù năm lần bảy lượt bị người ta từ chối , nó vẫn một mực si dại. Sự si dại là động lực khiến nó cười ngây ngô, làm những việc mà trước đây một đứa nghiêm túc như nó chưa bao giờ làm.
Sự ngốc nghếch của nó chỉ kết thúc cho đến ngày nó rời quê đến Thành Phố A. Cho đến khi , cô bạn đó không còn chán ghét nó nữa , mà thay vào đó là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Nó trúng tuyển một trường cấp 3 điểm, rồi nó từ giã tôi lên Thành Phố sống chung với người chị gái. Hành trang nó mang theo, là trái tim bị tổn thương, là những cảm xúc đầu đời không thể lãng quên.
Đẳng tâm sự với tôi , chỉ cần cô bạn ấy có cảm xúc với nó , dù là chán ghét nó đến cực điểm , nó sẽ cho bản thân một hy vọng tiếp tục dại khờ. Nó không sợ không có cơ hội, chỉ sợ người con gái nó yêu không thèm cho nó cơ hội.
Nghĩ lại tình cảnh của mình trong lúc này , tôi càng cảm thấy thấm thía cái tình của thằng bạn thân lúc đó. Vì bây giờ, tim tôi cũng mang một vết thương ngọt ngào....
Vì bản thân vô dụng đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-nien-hoa/1852155/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.