🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Khi Tần Kiến gặp lại Tống Thành Nam là vào lúc 8 giờ tối ngày 5 tháng 6. Qua đêm nay, chính là kỳ thi đại học.

Cậu tìm kiếm khắp bãi đậu xe của bệnh viện thành phố, cuối cùng mới thấy Tống Thành Nam ngồi bệt dưới đất hút thuốc bên cạnh một chiếc taxi cũ kỹ.

Vài ngọn đèn đường le lói, vật lộn với màn đêm.

Dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông chỉ là một bóng đen. Anh dựa vào thân xe, điểm đỏ trong tay lập lòe, làn khói thuốc tan biến nhanh chóng, chưa kịp thành hình đã tan vào hư không.

Cô đơn như một ngôi sao xa, Tần Kiến nghĩ.

Đến gần, người đàn ông vẫn không hề hay biết. Với sự nhạy bén của anh, tình huống này căn bản không thể xảy ra. Lúc này, Tần Kiến cảm thấy chiếc taxi mà Tống Thành Nam đang dựa vào có vẻ quen mắt, thân xe loang lổ, lớp sơn bong tróc. Miếng băng dính màu vàng trên cản xe vỡ nát đã bị bong ra, phần bị bong tróc dính đầy bụi bặm bị gió đêm thổi tung, vỗ vào người Tống Thành Nam.

Xung quanh người đàn ông là vô số tàn thuốc, giống như một ngôi mộ mới cô độc. Tần Kiến chậm rãi bước tới, ngồi xổm bên cạnh anh.

"Đến rồi à." Tống Thành Nam phả ra một hơi thuốc, dường như muốn cười nhưng không thành công.

"Trương Nghị mất rồi." Anh dùng tay đang kẹp thuốc che mắt, "Con mẹ nó, thật giống như một giấc mơ."

Miếng băng dính bong tróc lại vỗ vào người Tống Thành Nam, anh đưa tay ấn mạnh nó vào thân xe, giống như lúc Trương Nghị dán nó vào vậy.

"Ung thư hạch, được chẩn đoán bốn tháng trước, nhưng ngoài cậu ấy ra không ai biết về bệnh tình của cậu ấy." Bàn tay kẹp thuốc run lên, người đàn ông vội vàng hút một hơi thuốc, "Ngay cả anh cũng bị giấu, sáng nay... anh chỉ kịp gặp cậu ấy lần cuối."

Nước mắt nhanh chóng bị lau đi, Tống Thành Nam quay mặt đi: "Chết tiệt, khói thuốc bay vào mắt rồi."

Tần Kiến im lặng một lúc rồi đưa tay ra: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Bàn tay rộng lớn mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, nhưng người đàn ông không hề đứng dậy: "Anh không nên gọi em đến, ngày mai em thi đại học rồi."

Thiếu niên dùng sức kéo anh dậy, phủi bụi trên quần áo anh, thấp giọng nói: "Về nhà với em."

Bóng của hai người bị ánh sáng kéo dài ra. Trời càng tối, gió càng mạnh, "ngôi mộ mới" bị thổi bay, miếng băng dính màu vàng vỗ mạnh hơn, như một khúc ca bi ai.

Bát mì nóng hổi được đặt trên đầu giường, chỉ động đũa một cách tượng trưng, bây giờ đã bị vón cục, trông vô cùng khó coi. Tống Thành Nam về đến nhà trọ liền đóng cửa phòng, chỉ ra ngoài lấy rượu một lần.

Cửa không đóng chặt, Tần Kiến dựa vào khung cửa, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy nửa người Tống Thành Nam. Anh dựa vào đầu giường, vẻ mặt u ám, rượu đã mở nhưng mãi không thấy anh uống.

Tần Kiến chưa bao giờ thấy Tống Thành Nam suy sụp như vậy. Cậu ngưỡng mộ sự điềm tĩnh của anh, thích sự dịu dàng chu đáo của anh, yêu mến vẻ ngoài bất cần đời và bá đạo, thèm muốn sự cường tráng và quyến rũ của anh.

Giờ đây, cậu mới biết, cậu cũng yêu sự cô độc và đau khổ của anh, yêu cả nỗi buồn giữa hai hàng lông mày và những giọt nước mắt đọng trên hàng mi của anh.

"Đứng đó làm gì, vào đi." Tống Thành Nam đột nhiên nói trong bóng tối.

Tần Kiến không hề có chút xấu hổ nào khi bị bắt gặp đang nhìn trộm. Đẩy cửa bước tới chỗ anh, cậu liếc nhìn bát mì đã nguội lạnh nhưng không nói gì, lấy một chai bia từ bên cạnh, dùng một tay mở nắp.

"Ngày mai em thi, uống rượu gì chứ." Tống Thành Nam lấy chai bia trong tay thiếu niên, "Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Xong rồi." Tần Kiến trả lời ngắn gọn, cậu leo lên giường, dựa vào đầu giường cạnh Tống Thành Nam, nhẹ nhàng hỏi: "Anh Trương Nghị, có di nguyện gì không?"

Tống Thành Nam nhìn chai bia trong tay, im lặng một lúc lâu mới nói: "Cậu ấy từng có bạn gái, cậu ấy rất thích cô ấy, nhưng cuối cùng hai người cũng không đến được với nhau. Lúc hấp hối, Trương Nghị nói với tôi rằng cậu ấy rất muốn gặp lại cô ấy, xem cô ấy sống có tốt không, có còn cười nói vô tư như trước không."

Người đàn ông chậm rãi uống một ngụm bia: "Anh nói anh có thể giúp cậu ấy tìm cô ấy, nhưng... Trương Nghị từ chối, cậu ấy nhìn bức tường trắng của phòng bệnh, nhìn rất lâu, rồi nói, tại sao phải để lại nỗi đau cho cô ấy, hơn nữa vợ tôi cũng sẽ buồn."

Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng chiếu bóng khung cửa sổ vào trong phòng, song cửa đan xen như một tấm lưới, giăng bẫy hai người đang ngồi cạnh nhau.

Tống Thành Nam lấy một điếu thuốc ngậm trên môi, Tần Kiến như thường lệ bật lửa. Ngọn lửa bùng lên trước mặt người đàn ông, chiếu sáng ngũ quan anh tuấn của anh.

– Một người tốt như vậy, sau này sẽ thuộc về ai? Nếu em chắc chắn sẽ chết, em cũng không nỡ gọi anh đến gặp.

Ngọn lửa lóe lên rồi tắt, mọi thứ lại chìm vào bóng tối, tấm lưới đen vẫn giăng bẫy hai người.

"Sao vậy? Bị bỏng à?" Tống Thành Nam lần theo cánh tay sờ lên, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay của Tần Kiến.

Những chuyện đã qua, giao ước ba tháng, sự tiếc nuối và cái chết... khiến Tần Kiến nghẹt thở. Và lúc này, cái chạm vô tình như mở ra cánh cổng trong lòng cậu, mọi cảm xúc như vỡ đê, khiến cậu nắm chặt lấy bàn tay đó, nghiêng người về phía trước, trong bóng tối tuyệt vọng nói: "Tống Thành Nam, em yêu anh! Yêu đến phát điên rồi! Mỗi khi nghĩ đến việc sau này anh sẽ rời xa em, sống cùng người khác, tim em như bị dao đâm, đau đến chết đi sống lại! Em không muốn giống như anh Trương Nghị, sau này già rồi, bệnh rồi, chết rồi, trong lòng vẫn còn một vết thương, vẫn còn ôm hận cả đời! Tống Thành Nam, anh có thể cứu em không? Anh có thể thành toàn cho em không?"

Điếu thuốc trên tay người đàn ông tỏa ra làn khói trắng, tàn thuốc không chịu nổi sức nặng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Trong bóng tối, hai người cứ nhìn nhau như vậy, cho đến khi Tần Kiến hôn lên.

Tống Thành Nam theo bản năng né tránh, nhưng Tần Kiến như liều mạng, không chút do dự đuổi theo, nâng cằm anh lên, ngậm lấy đôi môi đó.

Điếu thuốc bị kẹp đến biến dạng, ánh mắt Tống Thành Nam sâu thẳm. Nụ hôn vẫn tiếp tục, anh từ từ nhắm mắt lại, lần này, không né tránh nữa.

Thiếu niên hôn rất mạnh bạo, không giống như những lần lén lút trước đây, khi áp sát lại khiến môi và răng va vào nhau đau điếng, nhưng không ai quan tâm đến chút sai sót này. Cậu nâng mặt người đàn ông lên, như người lữ khách khát khô cả đường tìm thấy nguồn nước ngọt.

Nghiền nát cánh môi một lúc lâu, cậu lại tham lam hơn, dùng đầu lưỡi thăm dò khe hở đang khép chặt, liếm cho khe hở đó ướt át đỏ mềm, như quả chín mọng nước.

"Chủ nhiệm Tống..." Trong hơi thở gấp gáp, Tần Kiến áp sát môi mình vào môi anh, cầu xin một cách đáng thương. Đôi mắt Tống Thành Nam vẫn còn rất tỉnh táo, không có sự mê loạn và dục vọng. Anh nhìn thiếu niên đang vùng vẫy trong lưới tình một lúc, thở dài bất lực, "Chỉ lần này thôi..."

Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi ấm áp đã tiến vào khoang miệng anh, cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng anh.

Thiếu niên non nớt khi động tình hoàn toàn không có kỹ năng, chỉ dựa vào sự bốc đồng và sức mạnh của tuổi trẻ. Tần Kiến đè Tống Thành Nam xuống hôn, cơ thể run lên vì kích động. Cậu đã từng hôn Tống Thành Nam, nhưng dù cho chuốc say anh hay lén lút hôn trộm hàng đêm, bất kể anh thật sự không tỉnh táo hay giả vờ không tỉnh táo, cậu cũng chưa bao giờ kích động như lúc này! Sự đồng ý của Tống Thành Nam đã cho cậu thấy hy vọng, như một tia sáng le lói trong thế giới hỗn độn, dù xa xôi yếu ớt, cũng đủ để cậu có dũng khí vượt qua mọi chông gai, tiến về phía trước.

Có lẽ là quá kích động, sói con đã bộc lộ bản tính khát máu, trong lúc mút mát vô tình cắn vào môi Tống Thành Nam.

"Ư~..." Tống Thành Nam đẩy con sói đói ra khỏi môi mình, liếm vết thương mới trên môi, "Lần anh say, em cũng..."

Tần Kiến bây giờ đang mang tâm trạng tận hưởng những ngày tháng cuối cùng, có gì mà không dám nhận: "Là em, cũng là em cố tình chuốc say anh."

"Thằng nhóc con này!" Tống Thành Nam ấn Tần Kiến xuống giường, "Còn gì mà em không dám làm nữa!"

Tần Kiến nằm trên giường đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh: "Nhiều chuyện em không dám làm, không dám nói thẳng rằng em thích anh, nói em yêu anh, không thể đường đường chính chính có được anh, hôn anh cũng phải lén lút. Tống Thành Nam, cứ coi như đây là một giấc mơ, đừng để em tỉnh lại được không?"

Không biết điếu thuốc đã tắt từ lúc nào, tàn thuốc trượt khỏi tay Tống Thành Nam. Anh luồn tay vào tóc thiếu niên xoa nhẹ, khi cậu đang nhắm mắt tận hưởng, đột nhiên anh dùng lực kéo ra sau, buộc cậu phải ngẩng cao cằm: "Làm nhiều chuyện xấu sau lưng anh như vậy, anh phải phạt em thế nào đây?"

Tần Kiến bị vẻ lưu manh và bá đạo đột ngột của Tống Thành Nam làm cho choáng váng. Sự quyến rũ chết người như loài động vật ăn thịt cỡ lớn khiến người ta không thể rời mắt. Tần Kiến lập tức mất hết lý trí.

Cậu nuốt nước bọt: "Thế nào cũng được."

—-----

Gấu Gầy: cuối cùng cũng tới lúc phạt trên giường rồi 🤭

--------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.