Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đại học, trường học đã ngừng học buổi tối, đề nghị học sinh điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi.
Tần Kiến ra khỏi trường không về thẳng nhà trọ. Hôm nay Tống Thành Nam đi công tác ở thành phố, lịch trình hai ngày, tối nay anh sẽ ở lại khách sạn do ban tổ chức cung cấp.
Chắc là đang tránh mặt mình, Tần Kiến ngồi xổm bên đường phố tấp nập nghĩ như vậy. Bây giờ thời tiết đã ấm lên, ban ngày cũng dài hơn. Đúng là giờ tan học, tan làm, đường phố rất nhộn nhịp.
Tay đứa trẻ được mẹ nắm chặt, bi bô kể chuyện ở trường mẫu giáo. Mấy đứa tiểu học mặt ủ mày chau, tai nghe những lời cằn nhằn trách móc. Tiếng chuông xe đạp từ xa đến gần, khi lướt qua mang theo một vạt áo. Những chiếc xe máy xếp hàng dài chờ đèn đỏ 60 giây, trong lúc chờ có người nghe điện thoại, gắt gỏng hét lên "Một chút nữa là về đến nhà rồi, giục cái gì mà giục?".
Tần Kiến lúc này đang ở chốn ồn ào, nhưng vẫn giống như buổi chiều trốn học nhiều năm trước, ngồi trên bức tường đổ của trường, nhìn xa gần một màu tuyết trắng, cảm nhận nỗi buồn man mác của sự cô đơn.
"Đồ ngốc." Cậu tự mắng mình.
Sau đó đứng dậy, ngơ ngác một lúc rồi mới bước đi.
Lâu rồi không đến quán bida, vừa bước vào, Tần Kiến suýt bị mùi thuốc lá nồng nặc làm cho choáng váng. Những người lui tới đây đã thay đổi nhiều, gương mặt mới, nhưng cảm giác vẫn như cũ, đều là những bộ quần áo kỳ quái, đầu tóc nhuộm đủ màu. Tần Kiến dụi mũi, đi thẳng đến căn phòng nhỏ của Tần Ba, đưa tay đẩy cửa nhưng không mở được.
Cửa bị chốt từ bên trong, rõ ràng là có người. Điều này không giống với thói quen của Tần Ba, trước đây cánh cửa này giống như cổng thành, ai cũng có thể vào tám chuyện chém gió.
"Ai đó?" Giọng Tần Ba truyền ra từ khe cửa.
"Là em, Tần Kiến."
Bên trong có tiếng sột soạt, sau đó cánh cửa được mở ra một khe hở nhỏ.
"Sao mày lại đến đây? Thi đại học xong rồi à?" Tần Ba chỉ ló ra một phần mười khuôn mặt, rõ ràng là không muốn mở cửa đón khách.
Tần Kiến lười biếng dựa người vào tường: "Xem ra hôm nay anh Ba không rảnh, không sao, anh cứ làm việc của anh đi, em chơi một ván bida rồi đi."
"Này này, đợi đã." Tần Ba thò một cánh tay ra từ khe cửa kéo Tần Kiến đang định bỏ đi, "Anh có chuyện muốn nói với mày, hay là... mày vào trước đi."
Chưa kịp hạ chân mày đang nhướng, Tần Kiến đã bị Tần Tam kéo vào phòng.
Cánh cửa "cạch" một tiếng lại bị đóng lại, ngăn cách ánh sáng bên ngoài. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh mờ ảo phát ra từ màn hình chờ của tivi, khiến cả căn phòng trở nên u ám.
Trong phòng chỉ có một mình Tần Ba, điều này không giống với hình ảnh mà Tần Kiến đã hình dung trong đầu. Với vẻ mặt lén lén lút lút vừa rồi của hắn, trong phòng đáng lẽ phải giấu một người mới đúng.
"Anh muốn nói gì với em?" Tần Kiến tìm một chỗ ngồi xuống.
Tần Ba cao lớn có chút ngượng ngùng. Hắn ngồi đối diện Tần Kiến, kéo vạt áo sơ mi nhăn nhúm đang nhét trong thắt lưng ra, che đi một vị trí không thể nói ra: "Mày cũng biết chuyện của tao và ba Phương Phi rồi đó, hình như... tao thích anh ấy rồi."
Tần Kiến nhớ đến người đàn ông đẹp trai đó, gọn gàng, trầm tĩnh, ít nói, giống như một thư sinh trong phim cổ trang, hoàn toàn không hợp với thị trấn Tân Phát xám xịt và ảm đạm.
"Thích thì thích thôi, anh còn do dự gì nữa?" Tần Kiến có hơi khó chịu.
"Tao... tao hình như không được, nếu anh ấy không mặc đồ nữ thì tao... tao..."
Tần Kiến liếc nhìn vị trí quan trọng mà hắn đang dùng áo sơ mi che lại: "Thì không lên được?"
Tần Ba mặc kệ tất cả, cúi đầu "ừ" một tiếng.
"Vậy, vừa rồi anh đang..." Tần Kiến nhìn màn hình tivi đang sáng.
"Tao đang xem phim, mẹ kiếp, tao không tin tao không thể vượt qua được rào cản tâm lý này!"
"Phim~" Tần Kiến vô thức cào móng tay, hàng mi dài khẽ run, "Phim "đó" đó hả?"
"Ừ, đàn ông với đàn ông, chắc là mày không xem được đâu. Anh mày xem cũng thấy buồn nôn, nhưng tao phải kiên trì, nếu không tao và Phương Thư Ngọc sẽ không có kết quả."
Tần Kiến mím môi, từ từ ngẩng đầu lên: "Hay là, em xem cùng anh nhé anh Ba, như vậy có thể giảm sốc cho anh một chút."
"Thật sao? Quá nghĩa khí rồi! Lát nữa anh mời mày đi ăn nhà hàng, mày muốn ăn ở đâu cũng được!" Tần Ba xoa tay, đi đến trước tivi, "Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"
Thật ra cũng chẳng có gì kích thích, Tần Kiến không có hứng thú với những thân hình trắng trẻo, mảnh mai. Cho đến khi chuyển sang một bộ phim Âu Mỹ, trong đó có một người thân hình tương tự Tống Thành Nam, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh, Tần Kiến mới dần dần chìm vào bóng tối, yết hầu trượt lên trượt xuống, vừa tao nhã vừa nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]