Nhiếp Dịch rủ mắt nhìn cô, sắc mặt thờ ơ: “Tỉnh rồi?”
“Sao lại là…” Tống Hi vừa nói chuyện đã cảm nhận yết hầu vừa nóng vừa đau, âm thanh như tách ra, buộc phải ngậm miệng lại ngay.
Thấy trên tay có cảm giác kỳ lạ, vừa cúi đầu đã thấy tay mình đang siết lấy tay Nhiếp Dịch, ngay lập tức buông ra, xấu hổ không dám nhìn chủ nhân của đôi tay ấy.
Tống Hi dời mắt đi, cố gắng thanh thanh giọng nói, nhưng vẫn còn khàn, cuối cùng phải cam chịu, hỏi: “Chú đứa cháu đến bệnh viện ạ?”
“Không thì ai?” Nhiếp Dịch nói, “Sốt đến 39 độ, cháu có thể tự lết đến đây à?”
Tống Hi: “……..”
Tống Hi không nhịn được quay đầu lại quan sát anh, cố gắng giải thích: “Cháu có nhờ đồng nghiệp đưa thuốc sang mà…”
Cô còn chưa hỏi, người cô tìm rõ là Trình Tiêu, sao cuối cùng người đưa cô đến bệnh viện lại là Nhiếp Dịch thế này đâu đấy?
Lại nhớ đến cái khung cảnh hỗn độn khi bước vào nhà cô, sắc mặt của Nhiếp Dịch càng trầm như nước, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Uống thuốc xong rồi đi đâu? Về nhà đông lạnh cho chết hay sao?”
Tống Hi: “………”
Ngày hôm qua ở nhà họ Tống chăm sóc cho Tống Thạch, đến lúc về nhà mình cô mới phát hiện hệ thống tản nhiệt đã bị nổ.
Vì căn chung cư mà cô thuê đã khá cũ kỹ, chủ nhà có lắp dàn tỏa nhiệt bằng gan từ rất lâu rồi, sau bao năm cũng hoen gỉ cả lên.
May mắn là sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445759/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.