Chuyện Tống Hi và Nhiếp Dịch ‘xảy ra vấn đề’ này, phải quay về ngày đầu tuần, khi kỳ kinh nguyệt của Tống Hi ghé thăm.
Sau khi hai người kết hôn, Tống Hi luôn cân nhắc về chuyện sinh con, những tháng ngày trước kia, những khi Nhiếp Dịch muốn cô, Tống Hi luôn chơi chiêu thỏ thẻ phà hơi vào lỗ tai anh, tỉ tê.
Nhiếp Dịch không nghe rõ, bèn bảo cô nhắc lại thêm lần nữa.
Tống Hi nhịn lại cơn xấu hổ, dán vào tai anh, khẽ khàng: “Chúng ta không cần đeo… Được không anh? Chúng ta sinh bé con nhé.”
Nhiếp Dịch cười khẽ, nói nhẹ: “Không phải em đã là bé con rồi ư?”
“Đấy nào phải.” Tống Hi tức giận trừng anh, nhưng bấy giờ đương nằm dưới thân người chờ được cưng chiều thì càng như làm nũng hơn, “Đừng đeo mà, nhé?”
Nhiếp Dịch lúc ấy cũng đồng ý.
Sau đó vài ngày trôi qua, kỳ kinh nguyệt của Tống Hi đã đến.
Cô thất vọng không thôi, vốn định đến phòng sách tìm kiếm sự an ủi từ Nhiếp Dịch, khi ấy anh bận quá nên ánh mắt còn không thèm dời khỏi máy tính, chỉ là thuận miệng đáp: “Kỳ an toàn, bình thường thôi.”
Tống Hi trợn trừng mắt, nửa buổi sau mới sực tỉnh lại, điềm nhiên như không, khách sáo hỏi: “Vậy nên lúc đó anh đã biết đấy là kỳ an toàn của em, mới yên tâm không đeo bao?”
Nhiếp Dịch bề bộn nên quên khuấy đi, cũng không nghe ra sự bất thường trong giọng nói của cô, đáp ừ.
Thế nên, Tống Hi nổi giận mất rồi.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoi-chu-co-hoi-lon/2445651/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.