Tinh Như không biết điện hạ từ lâu đã không còn nữa.
Cành lá của Đế Nữ Tang rung rung, có vầng sáng nhạt màu quấn lấy thân cây leo lên, mấy cành cây mỏng manh màu đỏ rủ xuống, giống như một tấm lụa đỏ treo trên cây. Khung cảnh bỗng chốc thay đổi, Phong Uyên cứ vậy đi tới Lan Tháp hơn trăm năm trước, tận mắt nhìn thấy Tinh Như vì phá vỡ cấm chế mà thiêu rụi một thân lông vũ vốn chẳng còn bao nhiêu. Ngọn lửa lan rộng, từ trên đồi cháy đến tận dưới chân Lan Tháp.
Hắn mơ hồ biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lại chỉ có thể đứng yên tại chỗ, bất lực nhìn tất cả mọi thứ tua qua mắt.
Tinh Như mang theo nghiệp hỏa đến Lan Tháp, cuối cùng y không gặp được điện hạ.
Y ngơ ngác đứng ở nơi đó, nghe hòa thượng nói điện không còn nữa, nhận lấy một chút tro cốt còn sót lại. Ngẩn ngơ hồi lâu, y đột nhiên ngẩng đầu, nuốt xuống tất cả tro cốt, dâng nghiệp hỏa đốt cháy 300 dặm xung quanh.
Lan Tháp đổ xuống, Kính Hồ cạn khô, vạn vật khô héo.
“Đưa vào Vô Tình Hải, chịu phạt trăm năm.” Thật lâu sau, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Khi ấy, Tinh Như đang ngồi dưới Lan Tháp, thế gian lặng im, như thể tất cả âm thanh đã bị một con quái vật khổng lồ nuốt chửng. Trời đổ mưa, Tinh Như ngã xuống, hai mắt đầy huyết lệ.
Phong Uyên giờ phút này cuối cùng cũng phá vỡ xiềng xích xung quanh, hắn lảo đảo chạy đến bên cạnh Tinh Như,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714724/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.