Chương trước
Chương sau
Yêu giới u ám ảm đạm suốt mấy chục năm nay, từng cơn gió lạnh lẽo phất qua, bên hồ Tình Tuyết chậm rãi nở rộ vài bông hoa nhỏ trắng như tuyết, yêu ma đang đánh lộn trong Lạc Hà Lâm dường như cảm ứng được bệ hạ đã trở lại, chỉ một thoáng liền biến mất không thấy tăm hơi.

Mộng Xu chầm chậm đi theo sau ma quân.

Kể từ khi ma quân rời đi, mặc dù Lưu Già trông coi bên người Phong Uyên, tâm trí lại sớm bay đến trên Cửu Trọng Thiên. Nàng sợ bệ hạ lên thiên giới bị ức hiếp, hiện tại nhìn thấy y nguyên vẹn trở về, trên người còn mang theo rất nhiều loại quả lạ, Lưu Già không khỏi nghĩ một chút, bệ hạ ở thiên giới cũng được hoan nghênh vậy sao?

Có lẽ là vì y lớn lên quá mức xinh đẹp đi.

Trong tẩm cung, Phong Uyên vẫn say ngủ như lúc y rời đi. Mộng Xu thấy vậy liền vội vàng bước đến, cẩn thận kiểm tra.

"Không có việc gì, " Mộng Xu thở phào nhẹ nhõm, giải thích với ma quân: "Hắn chỉ là hao hết tu vi mà thôi."

Ma quân trầm mặc một lát, nói với Mộng Xu: "Hắn nói với ta, ngủ một giấc sẽ không sao."



Mộng Xu liếc nhìn Phong Uyên còn đang hôn mê, hơi bất đắc dĩ nói: "Ngủ một giấc là ổn thôi, chỉ là, hắn như vậy, có khi phải ngủ đến sang năm.”

Trong tẩm cung một mảnh lặng im, đèn hoa sen trôi nổi trên mặt nước, vài tua vàng nhạt rơi trên tấm thảm đỏ tươi, theo cánh cửa cung điện bị mở ra, một cơn gió nhẹ ùa vào, bản vẽ trên trường án rào rào lật vài trang.

Phong Uyên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Mộng Xu ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn mình, hắn ngẩn người, còn tưởng rằng mình đã trở về thiên giới.

"Ngươi nên bế quan, khôi phục một chút tu vi." Mộng Xu dừng một chút, tiếp tục nói: "Hiện tại chỉ còn lại phong ấn Thiên Ma ở Cửu U giới, Tư Tuyền đến đó rồi, ngươi cũng đã tìm được Tinh Như tiên quân, không có việc gì phải lo lắng nữa."

“Chờ thêm mấy ngày đi.” Phong Uyên lấy lệ trả lời, Mộng Xu cũng không biết mấy ngày của hắn là mấy chục ngày, hay mấy trăm ngày.

Mộng Xu thở dài một tiếng, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Chỉ là tu bổ phong ấn thôi, làm gì đến mức như vậy?"

Phong Uyên chống thân thể, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt còn chút tái nhợt, trả lời: "Mấy ngày trước ta đến Cửu U giới."

Mộng Xu lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi: "Lại xuất hiện tâm ma sao?"

"Không có."

Mộng Xu nghĩ, không có tâm ma thì làm sao lại biến mình thành bộ dạng này, đang định hỏi thêm, Phong Uyên lại nói: “Chỉ là phá vỡ một cấm chế trong Cửu U cảnh mà thôi.”

"Nhưng… Thôi quên đi." Mộng Xu nghe hắn nói vậy suýt chút nữa phá lên cười, "Ta cảm thấy ngươi hiện tại là chê mình sống quá lâu rồi!"

Làm thế nào hắn lại có thể chê mình sống quá lâu? Hắn vẫn muốn tiếp tục cùng Tinh Như bước đi.

Mộng Xu biết hiện tại mặc kệ mình nói cái gì, Phong Uyên cũng sẽ không nghe, vì vậy xua xua tay, bất đắc dĩ nói: "Dù sao ta cũng không quản nổi ngươi, ngươi tự mình kiềm chế chút đi."



Ai có thể quản được vị đế quân này?

- ----------------------------------------

Thấy Phong Uyên tỉnh lại, Mộng Xu trở về thiên giới. Phong Uyên đợi cho tu vi hồi phục một chút liền đi đến hoa viên phía sau ma cung, tiếp tục làm trường cung còn đang đang dở cho ma quân.

"Mộng Xu thượng thần nói ngươi nên bế quan." Ma quân ngồi ở xích đu cách đó không xa, nhàn nhạt nói, tay kéo kéo sợi tơ hồng ngày đó Nguyệt Lâm tiên quân đưa cho y.

Phong Uyên mơ hồ cảm giác được mấy ngày này, ánh mắt ma quân nhìn hắn rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không biết nguyên nhân là gì: "Chờ ta làm xong cái này rồi bế quan."

Ma quân nhìn chằm chằm hắn một hồi, thầm nghĩ đến chuyện cũ nghe được trên thiên giới. Y nhẹ nhàng lắc lắc sợi tơ hồng trong tay, tơ hồng trong nháy mắt hóa thành một đạo hồng quang, một đầu buộc vào ngón út bên tay trái của y, đầu còn lại giống như con non mới sinh, hơi giật giật rồi cẩn thận kéo đến phía trước, ma quân không nhanh không chậm nói: “Trên thiên giới có người cho ta đồ tốt."

Phong Uyên ngẩng đầu lên, chỉ thấy đầu ngón tay của ma quân bị một sợi tơ hồng quấn lấy. Giữa thiên địa u ám, sợi tơ ấy giống như một vết máu tuyệt đẹp, chậm rãi kéo về phía trước, lại mỏng manh như có thể đứt bất cứ lúc nào.

Duyên phận nông cạn.

Phong Uyên có chút ngây người, Tinh Như trước đây như vậy, hiện tại cũng như thế.

Tơ hồng vẫn không ngừng hướng về phía trước, không hề dừng lại, mãi cho đến một lúc lâu sau mới tới điểm cuối. Phong Uyên cúi đầu nhìn ngón tay của mình, quả nhiên không nối đến ngón tay hắn.

Tinh Như của hắn sẽ yêu người khác sao?

Như vậy đối với Tinh Như, ngược lại là một chuyện tốt.

Chỉ là chung quy, hắn vẫn sẽ mất đi y.

Ma quân nhíu mày, liếc mắt nhìn tay trái của Phong Uyên, dù y không biết sợi tơ hồng này đã nối với người nào lại biết đây không phải kết quả mình muốn.

Ma quân âm thầm thở dài, khi đó y cảm thấy Nguyệt Lâm tiên quân cực kỳ không đáng tin cậy, hiện tại xem ra, không phải là thành kiến của y, mà quả thật chính là như vậy.

Y cụp mắt xuống, tùy ý nghịch sợi tơ hồng này, giống Phong Uyên ngày đó, cảm thấy mình bị người ta lừa gạt. Ma quân giơ bàn tay kia lên, định cắt đứt tơ hồng trong tay.

Phong Uyên thấy vậy liền biết ma quân muốn làm gì, trong lòng thầm nghĩ, nếu sợi tơ hồng này đứt, nhân duyên của y cùng người kia cũng sẽ tận.

Tinh Như vẫn sẽ là Tinh Như của hắn.

Nhưng động tác so với suy nghĩ lại nhanh hơn một bước, chờ khi Phong Uyên phản ứng lại, hắn đã cầm lấy cổ tay của ma quân.

Hắn làm sao có thể nhìn Tinh Như đau khổ như mình.

Ma quân ngẩng đầu lên, ánh mặt trời như rơi vào đáy mắt, y nghi hoặc nhìn Phong Uyên, dường như muốn hỏi vì sao lại ngăn mình lại, dù sao sợi tơ hồng này cũng không nối đến tay hắn mà?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.