“Ngươi làm gì vậy?” Ma quân hỏi.
Phong Uyên suy nghĩ một chút, sau đó khẽ thở dài nói: "Ta không muốn ngươi sau này hối hận."
Này cũng không có gì đáng hối hận, chỉ là đứt một sợi tơ hồng mà thôi. Khi Nguyệt Lâm tiên quân đưa nó cho y có nói, đứt cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là lúc này, y có thể nghe được trong thanh âm của Phong Uyên ẩn chứa vô hạn thống khổ, toàn thân hắn phảng phất như ngâm vào trong nước hoàng liên, ma quân chưa từng cảm nhận được nỗi thống khổ nào lớn đến thế.
Y mím môi, rút tay lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, bổn quân không đụng đến nó.”
Phong Uyên chậm rãi buông tay, trở lại bàn đá, lại ngẩng đầu nhìn ma quân một cái.
Bệ hạ rất nghe lời, y lúc này ngoan ngoãn ngồi trên xích đu, ngẩn ngơ nhìn sợi chỉ đỏ trong tay.
Y đáp ứng rồi, sẽ không đổi ý.
Nhưng trong lòng Phong Uyên lại không có nửa điểm vui mừng.
Về sau sẽ có người khác chăm sóc Tinh Như của hắn, còn hắn sẽ trở thành khách qua đường mờ nhạt trong sinh mệnh dài đằng đẵng của y.
Dù Phong Uyên không dám mong cầu bất cứ điều gì, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ rằng, nếu như tương lai Tinh Như thích ai, người đó có lẽ vẫn sẽ là mình, hiện giờ coi như hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi.
Khi đó ở thiên giới, Mộng Xu nối lại tơ hồng vẫn không thể giúp hắn tìm được y, hắn còn nghĩ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuoc-dang-tien/2714676/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.