Lục Do trong tù không thể sống sót qua tuổi bốn mươi, có lẽ là vì tính cách không chấp nhận được thất bại, sau khi vào tù thì nhanh chóng sinh bệnh tâm lý, lại chuyển hóa thành bệnh trên cơ thể, chịu hết tra tấn. Năm hắn lìa đời, Đỗ Vân Đình đã lấy được cúp ảnh đế, trở thành một đỉnh cao thực thụ trong giới.
Đỗ Vân Đình chưa bao giờ phải chịu khinh bỉ, Cố Lê luôn là kim chủ của cậu ta. Sau khi nhận được giải thưởng lại càng không có chuyện chịu khinh bỉ, mỗi năm cậu chỉ nhận một bộ phim, đi quay khoảng ba bốn tháng, sau đó sẽ dùng quyền nghỉ lễ để dành thời gian toàn tâm toàn ý làm bạn với Cố tiên sinh.
Vốn dĩ gia đình nhà họ Cố không chấp nhận ngôi sao như cậu, trong mắt bọn họ cậu chỉ là con hát, không thể lên được bàn tiệc. Cố tình Cố Lê đã nắm quyền, sau đó có một trưởng bối ỷ vào thân phận đến nhà anh nói này nói kia, bị anh tống cổ thẳng ra ngoài và cách chức của lão ở công ty. Từ sau lần đó, không có ai dám nhắc đến chuyện này nữa, kể cả con cháu nhà họ Cố, mỗi lần nhìn thấy Đỗ Vân Đình cũng phải cung kính gọi một tiếng “Phỉ tiên sinh”.
Gia đình Phỉ Tuyết Tùng thì bao dung hơn nhiều, cha mẹ cậu vốn sống ở nước ngoài lâu năm, tư tưởng cởi mở, không quan tâm những điều nhỏ nhặt như kiểu con mình có thích con gái không, sau khi nghe xong đã rộng lượng chúc phúc cho họ.
Đỗ Vân Đình bình an sống trong thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258853/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.