Cố Lê choàng mở mắt ra, tim đập vội vì câu nói mình vừa nghe được. Tay anh ấn lên lồng ngực, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Hồi lâu sau, anh ngoảnh đầu nhìn chàng trai trên giường.
Đỗ Vân Đình đang ngủ say, trên mặt còn dính vệt nước mắt như bị bắt nạt, trong mơ còn cau mày lộ ra vẻ tủi thân, vì lưng eo đau nhức nên phát ra vài tiếng rên rỉ bất bình. Cố Lê trầm mặc một lát, cất bước đi qua nhẹ nhàng vỗ lưng người kia… Động tác này khiến chàng trai an tĩnh hơn nhiều, quay người lủi vào trong ngực anh.
Trong ngực là hương sữa quen thuộc, sợi tóc mềm mại của nhóc tóc trắng cọ lên cánh tay anh như thú non đang say ngủ.
Cố Lê xoa eo giúp cậu, một cánh tay khác lại cầm điện thoại lên, ấn gọi.
“Điều tra một lần nữa.”
Anh trầm giọng nói, “Điều tra… Phỉ Tuyết Tùng.”
Phỉ Tuyết Tùng vào thực tập ở Cố thị từ hồi đại học, sau khi tốt nghiệp chính thức vào làm ở công ty, hồ sơ xuất sắc hơn những người khác. Sau đó Cố Lê điều tra mới biết, Phỉ Tuyết Tùng không phải là người thích xuất đầu lộ diện. Ngược lại, vì cha mẹ ly dị từ nhỏ, lại sinh sống nhiều năm ở nước ngoài, cậu không quen bị người khác chú ý, mà càng quen làm việc sau hậu trường, không hề có dấu hiện muốn debut làm nghệ sĩ.
Dưới cái nhìn của đồng nghiệp, Phỉ Tuyết Tùng nghiêm khắc, thủ đoạn mạnh mẽ, không gần gũi.
Không hề giống chàng trai tóc trắng mềm mại ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh mỗi tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-tung/3258852/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.