Y đặt mảnh sọ còn sót lại của Vân Trạch xuống trước mặt mẹ. Luy Tổ chẳng hề khóc lóc kêu gào, chỉ đờ đẫn nâng mảnh sọ lên ôm vào lòng, luôn tayve vuốt, miệng mấp máy, lắng tai nghe kỹ mới nhận ra bà đang hát ru, “Àơi, thỏ chạy tung tăng, ngựa phi lộp cộp, ơi con cưng của mẹ, không đauđâu mà…”
Nóng lui lạnh tới, vắng thỏ bặt chim, chớp mắt đã cuối thu.
Như thường lệ, sau khi cùng dùng bữa tối, A Hành và Thiếu Hạo ở chung một phòng, ai làm việc nấy.
A Hành đang đọc sách y, chợt ngẩng lên thấy Thiếu Hạo chăm chú nhìn mình, bèn gập sách lại hỏi, “Sao thế? Chàng muốn đi nghỉ rồi à?”
Thiếu Hạo đáp: “Du Võng đang tập kết đại quân, e rằng sắp tới sẽ tấn côngHiên Viên. Theo thám tử Cao Tân báo về thì Du Võng muốn đòi lại vùng đất khi xưa bị Hiên Viên lừa gạt chiếm mất. Nàng thấy sao?”
“Sao lại muốn nghe ý kiến của thiếp? Thiếp đâu có dẫn quân tác chiến!”
“Trên bàn cờ gió mây vần vũ, hai người chúng ta chỉ là những con cờ bị lợidụng mà thôi, nếu không cam lòng làm con cờ thì phải cố gắng vươn lên,hơn nữa, để được ta xem trọng, nàng buộc phải có năng lực khiến ta nểvì.”
A Hành lập tức ngồi thẳng dậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:“Sao Du Võng vội vã động binh với Hiên Viên thế? Y vừa đăng cơ được mấytháng, vương vị còn ngồi chưa vững kia mà.”
Thiếu Hạo đáp: “Chính vì ngồi chưa vững nên y mới buộc phải động binh.”
A Hành ngạc nhiên, liền khiêm nhường thỉnh giáo: “Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-the-uoc/57853/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.