[1] Trích trong bài “Kim Lũ khúc – Tặng Lương Phần” của Nạp Lan Tinh Đức (1655-1685),từ nhân đời Thanh. (ND)
Vương Mẫu vẫn khe khẽ hát khúc đồng dao, say sưa nhảy múa như thể đang tiếptục điệu múa dang dở từ ngàn năm trước, như thể muốn Viêm Đế trông rõnhững lời mà ngàn năm trước bà chưa kịp nói ra.
Chờ đợi cả ngànnăm, cứ ngỡ rằng thế nào cũng được một cơ hội, chỉ cần một cơ hội màthôi, nhưng cuối cùng… cuối cùng điệu múa này vẫn chẳng thể nào múa hết.
Sau sáu mươi năm bị Vương Mẫu giam cầm. A Hành mới lại được một mình rongruổi khắp đại hoang, nhưng giờ đây nàng không còn là Tây Lăng Hành togan làm loạn nữa, mà đã trở thành Tây Lăng công tử trị bệnh cứu người.
Tây Lăng công tử chữa bệnh cứu người không lấy một xu, chỉ yêu cầu cả nhàngười bệnh hàng ngày sớm tối đều hướng về phía Thần Nông sơn thành tâmcầu chúc.
Nghe nói vạn vật đều có linh tính, chỉ cần có lòngthành, thành ý của vạn người trong thiên hạ có thể dung hợp với linh khí đất trời, giảm thiểu đau khổ của thế gian, đây chính là nguyên nhân tại sao thời loạn thường xuất hiện anh hùng, bởi người đời mong có một vịanh hùng để dẹp yên mọi chuyện, anh hùng cũng theo lẽ trời mà sinh ra.
Mỗi lần đi tới đâu, Tây Lăng công tử đều lập trường mở lớp, phàm là ngườiyêu thích y thuật, bất kể thân phận cao thấp địa vị sang hèn đều có thểtới nghe giảng.
Theo bước chân rong chơi khắp cõi đại hoang, y thuật của Tây Lăng công tử cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-the-uoc/57851/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.