Đáp lại hắn chỉ có căn nhà sàn vắng ngắt, mảnh trúc đứt đoạn cái ngắncái dài, rèm sa đầy những phân chim, vườn rau um tùm cỏ dại, nếu chẳngthấy bờ đất đắp bằng đá xanh, e rằng không thể nhận ra đây là một mảnhvườn rau. Giậu trúc lưa thưa đã xiêu đổ quá nửa, mấy đóa tường vi đỏthắm mọc tràn lan, lấp cả lối đi.
Chỉ còn chiếc chuông gió dưới mái hiên ngân lên từng tràng đinh đang thê thiết.
[1] Câu thơ trích trong tiểu thuyết Hoa nguyệt của Hoàng Tử An, thời nhà Thanh, (ND)
Đợi suốt đêm chẳng thấy A Hành, Xương Ý đang phát hoảng lên vì lo sợ thìbắt gặp nàng quay lại, y thở phào nhẹ nhõm, khẽ trách: “Muội chạy đi đâu thế? Làm ta đợi mãi.”
A Hành cúi đầu làm thinh, vừa lúc đó, DiBành tươi cười bước vào: “Phải rồi, có tin này chẳng hay Tứ ca đã biếtchưa, Xi Vưu vẫn còn sống sờ sờ.”
Xương Ý kinh ngạc quay sang A Hành: “Thật ư?”
Di Bành cướp lời đáp: “Hôm qua, rất nhiều người trông thấy Xi Vưu đứngtrên Trạch Châu thành, chẳng phải hôm qua tiểu muội cũng tới Trạch Châuư? Lẽ nào không thấy hắn?”
Xương Ý trừng mắt nhìn A Hành đầy đau xót rồi đột ngột quay lưng đi thẳng.
A Hành căm hận lườm Di Bành, đoạn vội vã đuổi theo Xương Ý.
“Tứ ca, Tứ ca…”
Xương Ý đanh mặt lại, bỏ ngoài tai tiếng gọi của nàng, đi thẳng vào phòng,quay mình toan đóng cửa nhưng A Hành đã nhanh tay đẩy cửa ra lách ngườivào. Xương Ý ngồi bịch xuống trước bàn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, như đang nhập định. Mặc A Hành cười xí xóa, huyên thuyên hết chuyện nàysang chuyện khác, y vẫn lặng yên.
“Tứ ca, huynh nói gì đi chứ.”
Xương Ý làm thinh, không trách cứ một lời khiến A Hành thấy lòng đau đớn nhưdao cắt. Từ nhỏ đến lớn, Tứ ca luôn chiều theo ý nàng, bất kể nàng bàytrò gì, gây ra họa lớn đến đâu, y cũng chỉ lắc đầu cười khổ: “Ai bảomuội là muội muội của ta chứ.”
A Hành vội lắc lắc tay Xương Ý,rơm rớm nước mắt khẩn cầu: “Tứ ca, huynh cứ đánh cứ mắng muội đi, đừngbỏ mặc muội như thế này, muội chỉ còn một ca ca là huynh thôi mà.”
Xương Ý nghẹn ngào nói: “Ta chẳng còn vị ca ca nào nữa cả, muội quên Đại ca đã chết thế nào rồi ư?”
A Hành run lên bần bật, khẽ đáp: “Muội không quên đâu!”
“Vậy đêm qua muội đi đâu?”
Gương mặt A Hành lộ vẻ bi thương, nàng lặng thinh không nói.
Xương Ý gằn giọng: “A Hành, cả đời này, ta sẽ không tha thứ cho Xi Vưu đâu!”
A Hành gục đầu xuống, buồn thảm đáp: “Muội biết chứ, muội đã nói rõ vớichàng rồi, từ nay về sau, muội sẽ không gặp lại chàng nữa.”
Nghe nàng nói vậy, cơn giận của Xương Ý nguôi dần, thay vào đó là bi ai khôn xiết. Y chẳng muốn bức bách em gái, nhưng cũng không thể chấp nhận đểem gái mình ở bên kẻ thù giết Đại ca.
Đột nhiên, Bán Hạ ở ngoài gõ gõ vào song cửa gọi: “Vương cơ.”
A Hành gắng lấy lại bình tĩnh, hé cửa sổ ra, “Gì thế?”
Bán Hạ ghé tai nàng thì thầm mấy câu, A Hành gật đầu rồi quay lại bảo Xương Ý: “Tứ ca, huynh dắt Liệt Dương đi tìm Di Bành, cầm chân hắn dùm muội,muội ra ngoài có chút việc.”
Thấy A Hành lộ vẻ căng thẳng, hơnnữa Bán Hạ là thân tín do Đại ca đích thân huấn luyện, Xương Ý liền đứng dậy: “Muội đi đi, Di Bành cứ giao cho ta và Liệt Dương.”
Bán Hạ dẫn A Hành ra khỏi dịch quán, đi thẳng vào rừng, vừa đến nơi, một nữ tử áo trắng nấp trong bóng tối lập tức bước tới đón nàng, chính là VânTang mấy hôm nay không gặp.
A Hành tinh ý, thấy cổ tay Vân Tanghằn lên vết dây trói, vội kinh hoàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, kẻ nàoto gan dám trói tỷ vậy?”
Vân Tang buồn bã: “Di Bành và Hậu Thổđều muốn ngăn Thanh Dương kết hôn với ta. Di Bành bày kế cho Hậu Thổ,chỉ cần bắt giam ta mười ngày, hắn sẽ có cách khiến Hoàng Đế thay đổichủ ý, Hậu Thổ nghe lời, bèn trói ta nhốt lại. Hôm qua, nhân lúc hắn tất tả ra ngoài, ta liền bỏ trốn, về sau mới nghe nói hắn đi giúp Xi Vưungăn lũ. Bao năm nay hắn tranh giành binh quyền với Xi Vưu, thế như nước lửa, vậy mà lần này lại ra tay tương trợ Xi Vưu, không so đo chuyện cũ, xem ra dù hắn hồ đồ chuyện nhỏ, nhưng việc lớn vẫn chu toàn.”
“Di Bành ngăn cản việc kết thông gia vì là căm hận bọn muội, sao Hậu Thổ lại giúp hắn?”
Vân Tang luôn canh cánh mối hận Hiên Viên suýt nữa nhấn chìm Trạch Châu,liền lạnh lùng châm chọc: “Muội sợ Hậu Thổ đầu quân cho Di Bành, đốiđịch với muội ư? Gã vẫn hàm ơn muội đã bảo vệ mình hồi nhỏ, lại ghét DiBành nham hiểm tàn độc, nhất định không về phe Di Bành đâu, lần nàychúng lợi dụng lẫn nhau đấy thôi.”
“Muội, muội… Hậu Thổ đệ ấy…”
“Đây là chuyện riêng của Thần Nông tộc chúng ta, muội thân là vương cơ Hiên Viên, chớ nên hỏi nhiều.”
Nghe Vân Tang nói, A Hành chợt thấy nghẹn ngào chua xót. Chiến tranh đã đậpnát mọi thứ, bao gồm cả tình nghĩa giữa nàng và Vân Tang.
Nhìnnét mặt A Hành, lại hồi tưởng tình thân thuở trước, lòng Vân Tang cũngquặn thắt bi thương, nhưng chẳng biết nói gì, đành kiếm chủ để khác đểxoa dịu: “Xi Vưu vẫn còn sống, chúc mừng muội muội.”
A Hành hiểu tâm ý Vân Tang, lòng cũng vơi bớt đôi phần, cười đáp: “Muội cũng chúc mừng tỷ tỷ.”
Vân Tang gật đầu cười, “Mộc Cận đúng là trẻ con, nghe nói Xi Vưu vẫn cònsống bèn tức tốc chạy đến Trạch Châu nhưng không gặp, bèn tức tối báovới ta rằng Xi Vưu trọng thương, bị một yêu nữ đưa đi, đòi ta phái thêmngười giúp muội ấy truy tìm yêu nữ kia.” Vân Tang thở dài, “Chắc muộicũng nhận ra Mộc Cận trước giờ nhất mực rất si tình với Xi Vưu, nhưng Xi Vưu chỉ dửng dưng. Muội ấy không biết chuyện giữa Xi Vưu và muội, lỡnhư có gì mạo phạm, muội cũng đừng đa nghi ngờ vực Xi Vưu, nên thông cảm cho hắn một chút.”
A Hành khẽ nói: “Muội và Xi Vưu không thể sống bên nhau được, từ nay về sau, muội là muội, hắn là hắn.”
Vân Tang lặng người đi, cuộc chiến này đã xoay chuyển vận mệnh thiên hạ,cũng thay đổi luôn số phận của họ. Lát sau, nàng lại hỏi: “Giờ Xi Vưuđang ở đâu? Thương thế của hắn bao lâu nữa mới lành?”
“Muội đãnhờ Tiêu Dao đưa hắn tới nơi an toàn để dưỡng thương rồi. Đường lối tuluyện của Xi Vưu rất quái dị, có lẽ dăm ba năm là khỏi thôi.”
Vân Tang trầm tư hồi lâu, đoạn nói: “Muội lập tức triệu tập chư hầu ThầnNông về đỉnh Tử Kim đi, ta sẽ tuyên bố nhận lời gả cho Thanh Dương.”
“Tỷ nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Đại quân Hiên Viên vẫn đóng ngoài Trạch Châu thành, nếu đổi lại là muội,muội có thể cự tuyệt yêu cầu của Hoàng Đế chăng? Hai chúng ta đều hiểuHoàng Đế muốn kết thông gia nhằm tạo cầu nối, tiến tới thu phục các bộtộc Thần Nông dễ dàng hơn, ta cũng nhận lời gả cho Thanh Dương để đổilấy hòa bình tạm thời, tranh thủ thời gian cho Xi Vưu thôi.”
A Hành trầm ngâm giây lát: “Muội sẽ đi thông báo với Tứ ca, lập tức triệu tập chư hầu Thần Nông.”
“Muội thưa lại với Hoàng Đế, tuy ta chấp nhận hôn sự, nhưng còn phải để tangmấy năm cho Du Võng, mong Hoàng Đế hãy tôn trọng lễ tiết Thần Nông.”
“Được!”
Khi A Hành và Vân Tang đến Tử Kim thành, Xương Ý và chư hầu các bên đã tề tựu đông đủ.
Vân Tang cười nhạt bảo A Hành: “Dạo trước mời mọc gãy lưỡi nào thấy mấy tên này đến, hôm nay Hiên Viên vừa hô một tiếng đã có mặt đông đủ. ThầnNông khó khăn lắm mới thắng được một trận, vậy mà chúng càng lúc càngchịu khó khom lưng uốn gối, chỉ nơm nớp sợ Hoàng Đế trút giận lên đầuthôi.”
A Hành cúi đầu nói nhỏ: “Đây là chuyện của Hiên Viên và Thần Nông, vương phi Cao Tân như muội không vào thì hơn.”
Vân Tang gật đầu với nàng, đoạn tiến thẳng vào đại điện.
Nghe tiếng, hết thảy mọi ánh mắt trong điện đều dồn về phía Vân Tang, chỉthấy nàng mặc váy trắng, đứng ngay cửa điện, dáng như cây ngọc, anh khíbất phàm.
Bị phong thái của nàng chấn nhiếp, mọi người không hẹn mà lần lượt đứng cả dậy.
Đột nhiên, Vân Tang nhớ lại lần đầu tiên bước vào tòa đại điện này thuởnhỏ, nàng đã chỉ lên ngọc đài, nơi đặt vương tọa, hỏi phụ vương: “Saothị vệ không cho con lên đó chơi?”
Phụ vương đáp: “Người đứngtrên đó phải gánh vác mọi vui buồn hờn giận của muôn dân thiên hạ, concòn quá nhỏ, gánh không nổi đâu.”
“Vậy chừng nào con lớn, đủ sức gánh vác, có thể đứng trên đó ư?”
Phụ vương khẽ búng mũi nàng, cười xòa: “Tốt hơn hết là đừng bao giờ có ngày đó.”
Vân Tang nghiêm trang bước qua khung cửa cao cao, tiến vào đại điện, gótsen hương vướng, gió động màn là khiến khắp điện sực lên ngan ngát.
Nàng lướt qua bấy nhiêu chư hầu đang ngây ngẩn, bước tới trước ngọc đài,ngẩng đầu nhìn lên vương tọa bỏ không, như thể trông thấy phụ vương ngồi đó mỉm cười nhìn mình. Mãi đến hôm nay, nàng mới hiểu được nỗi bi ailặn sâu trong mắt phụ vương.
Vân Tang nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu rồi bước lên ngọc đài, mỉm cười quay lại.
“Vương cơ!” Hậu Thổ từ trên không nhảy xuống, lao thẳng vào điện.
Vân Tang đưa mắt nhìn đám người bên dưới, phớt lờ tiếng gọi của Hậu Thổ,cao giọng tuyên bố: “Thần Nông Vân Tang ta bằng lòng kết hôn với HiênViên Thanh Dương.”
Tiếng hoan hô chúc mừng lập tức dậy lên khắp điện đài, át hẳn tiếng gọi tha thiết của Hậu Thổ.
Chỉ một câu, là dâu bể đổi dời, cỏ hoa tàn tạ.
Hậu Thổ đờ người giữa đại điện, mặt như tro tàn, hai mắt trừng trừng dánchặt vào Vân Tang.Vì sao? Vì sao nàng không tin ta có thể bảo vệ trăm họ Thần Nông? Vì sao nàng không để ta đem lại yên bình cho nàng?
Vân Tang một mực mỉm cười nhìn gã, vẻ kiên quyết lộ ra ánh mắt. Ta làTrưởng vương cơ Thần Nông, đây là trách nhiệm của ta! Ta có việc của ta, ngươi cũng có việc của ngươi!
Giữa tiếng cười nói chúc tụng,giữa trùng trùng nhân ảnh, giữa đại đại điện chói lọi vàng son, lunglinh châu ngọc… Hậu Thổ khó nhọc quay mình, lết tấm thân đờ dại xuyênqua đám người huyên náo, ra khỏi đại điện.
Hóa xà đã đợi sẵn một bên nhưng gã nhìn mà như không thấy, chỉ men theo thềm điện, lê bước chân cứng ngắc xuống núi.
Bóng Hậu Thổ nhỏ dần nhỏ dần rồi từ từ khuất sau những bậc thềm quanh co ngoắt ngoéo.
Vân Tang đứng giữa thềm ngọc cao cao, đăm đăm trông ra ngoài điện, nụ cười tươi tắn vẫn nguyên vẹn trên môi, eo lưng thẳng tắp.
Vừa về đến Hiên Viên thành, Xương Ý và A Hành đã bị vây chặt giữa đám quầnthần tới chúc tụng. Đám đông xúm quanh Xương Ý cười cười nói nói, hànhuyên trò chuyện xôn xao, chỉ có độc Di Bành lẻ loi lút cút đi sau.
Biết ý Hoàng Đế không vui về chuyện ở Trạch Châu, mọi người cũng lợt lạt hẳn đi với Di Bành. Khi trước, hắn chiến công hiển hách, được Hoàng Đếtrọng thưởng liên tiếp nên đám triều thần nhất mực vây quanh bợ đỡ, cóđiều giờ đây gió đã đổi chiều, bao vinh quang xưa đều trở thành quá khứ.
A Hành lẳng lặng quan sát Di Bành nhưng chẳng bao lâu hắn đã phát hiệnra, bèn quay lại cười nhạt với nàng, ánh mắt đầy giễu cợt.
AHành chợt thấy rùng mình, nàng và Di Bành đều biết, Hoàng Đế làm bộkhiển trách Di Bành như vậy, nhưng thực tế chẳng hề trừng phạt nặng nềgì, mọi thứ mới chỉ bắt đầu mà thôi!
Hoàng Đế ban thưởng choXương Ý thật hậu. Đợi hoàn tất mọi lễ tiết, quần thần đều đã cáo lui,chỉ còn lại mấy người bọn họ, Hoàng Đế bèn phán bảo A Hành: “Ta vốn muốn giữ con lại chăm lo cho mẫu hậu một thời gian nữa, nhưng Thiếu Hạo đãphái sứ thần tới đón con về, ta cũng không tiện níu kéo. Hơn nữa, ThanhDương vẫn phải ở Quy khư bế quan trị thương, con về Cao Tân, nó cũng cóngười săn sóc.”
A Hành vội dập đầu từ biệt Hoàng Đế: “Con phải về thôi, lần này đi lâu như vậy, cũng là Thiếu Hạo phá lệ đặc cách rồi.”
Hoàng Đế bèn đỡ A Hành dậy, ôn tồn nói: “Con cùng Thiếu Hạo quả là trắc trở,thành hôn chưa lâu thì xảy ra chuyện ở Ngu uyên, con vừa khá lên lại tới lượt Thanh Dương trọng thương, đến giờ mới được sóng yên biển lặng. Con nên về bên Thiếu Hạo, sớm sinh cho nó một đứa con, bằng không dù tamuốn giúp con giành ngôi vương hậu cũng lực bất tòng tâm.”
A Hành dịu dàng đáp: “Phụ vương dạy rất phải.”
Hoàng Đế thở dài: “Con nha đầu này càng lớn càng hay nói dối, con tưởng takhông biết con nghĩ gì hả, con ngỡ ta thèm muốn vương vị Cao Tân chứ gì? Ta là vua một nước, quyền mưu đủ cả, nhưng Hành nhi à, ta cũng là chacon, ta làm vậy là nghĩ cho con thôi.” Nói rồi ông xoa đầu nàng, “TuấnĐế đời trước vẫn sống sờ sờ trên Ngũ Thần sơn, vương vị của Thiếu Hạocòn chưa ổn định, nó ắt sẽ phải cầu đến sự hỗ trợ của các bộ tộc CaoTân, mà nạp phi là phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất, con không thể làngười đàn bà duy nhất của nó được, nếu có sự gì, phụ vương nước xa chẳng cứu được lửa gần, chỉ có đứa nhỏ là chỗ dựa lâu dài của con thôi.”
A Hành làm thinh không nói, chỉ mím chặt môi, lộ vẻ quật cường. Hoàng Đếchăm chú nhìn nàng, đột nhiên thấy mệt mỏi vô chừng, bèn xua tay bảo:“Con mau về Triêu Vân phong với mẹ đi, để bà ấy…” Hoàng Đế trầm ngâm,lưỡng lự hoài không nói tiếp, như chẳng hề nhận thấy mình ngập ngừng đãquá lâu, mãi tới khi A Hành ngước lên dò hỏi, ông mới sực tỉnh: “Khuyênbà ấy nên bảo trọng lấy mình.”
“Vâng!”A Hành dập đầu lặng lẽ lui ra.
Sớm hôm sau, A Hành từ biệt mẹ và anh trai, trở về Cao Tân.
Về tới Thừa Ân cung, trời đã ngả chiều, đám cung nữ ra đón nàng thưa: “Bệhạ đang bận nghị sự, dặn vương phi cứ dùng cơm trước, đừng đợi ngài.”
A Hành gật đầu, đi thẳng vào tẩm cung.
Dọc đường nàng đi san sát đình đài lầu gác, rường cột chạm trổ, tùng báchxanh um tươi tốt, kỳ hoa dị thảo ngan ngát hương đưa, lối trúc bờ senlại thông thẳng tới một vòm trời khác. A Hành chưa thấy cung điện nàolộng lẫy hơn Thừa Ân cung, chắc hẳn người đời đều cho rằng chủ nhân nơinày rất xa hoa giàu có, nhưng A Hành nghĩ có lẽ Thiếu Hạo cũng chẳngbiết bên trong Thừa Ân cung có những gì, bởi cuộc sống của y chỉ gói gọn giữa tẩm cung và chính điện.
A Hành dùng bữa xong, rửa mặt chải đầu tề chỉnh mà Thiếu Hạo vẫn chưa về. Nàng một mình ngồi đợi cũngchán, nhân lúc trăng sáng, bèn ra ngoài tản bộ.
A Hành chẳng mấy thông thạo đường sá, vô tình lại lạc bước tới một khu vườn quen thuộc – chính là Y Thanh viên mà Tuấn Đế yêu thích nhất.Có lẽ Thiếu Hạo chẳngbao giờ lai vãng tới đây, cũng chẳng có phi tần nào qua lại du ngoạn,nên đám cung nhân lười biếng cũng để mặc cho cỏ dại mọc đầy, che kín cảlối đi.
A Hành thả bộ men theo dòng nước quanh co, dưới ánhtrăng, rặng trúc bên bờ xanh ngắt một màu, đu đưa trước gió, phất phơxào xạc, khiến nàng không khỏi chạnh lòng tự hỏi, vị công tử phong lưunằm dài bên bờ nước, gối đầu lên đá đọc sách giờ đang làm gì? Nếu ôngcòn ở đây, trước cảnh trăng thanh gió mát thế này, hẳn sẽ thả bước dướitrăng, tay cầm ống tiêu, vừa đi vừa ngâm vịnh dưới bóng trúc nghiêngnghiêng xanh mướt.
“Nàng nghĩ gì thế? Ta vừa đến đã thấy nàngđứng ngây ra đó rồi.” Thiếu Hạo vận bạch y, đạp lên ánh trăng mà đến,đứng ngay cạnh tảng đá xanh bên bờ nước.Y dáng dấp thanh nhã, lại thêmbóng trúc tầng tầng lớp lớp dập dờn xao động sau lưng, thoạt trông chẳng khác nào người đó.
A Hành lặng lẽ thở dài không đáp.
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng lá trúc xào xạc, hệt như một khúc nhạc du dương bất tận.
Thiếu Hạo cúi đầu nhìn bóng trăng lấp loáng trên mặt nước, ánh mắt chợt mônglung, “Lâu lắm rồi, ta chẳng có lúc nào bình tâm lắng nghe tiếng nướcchảy cả.”
A Hành nghiêng mình ngồi xuống tảng đá bên bờ, “Thiếpchưa kịp hỏi ý kiến chàng về việc kết thông gia giữa Hiên Viên và ThầnNông đã tự tiện đưa ra quyết định mất rồi.”
“Nàng làm đúng lắm,Hoàng Đế muốn thu phục Thần Nông, phải vận dụng cả cứng lẫn mềm, chuyệnkết thông gia là đương nhiên thôi, nếu không phải Thanh Dương thì là DiBành, không phải sống thì là chết, chỉ có một con đường, chúng ta khôngđi không được.”
“Phụ vương nói hiện giờ chàng đang lâm vào tìnhthế khó khăn, tốt nhất là dựa vào việc sách phong phi tần để chia rẽ vàlôi kéo các gia tộc, chàng đã chọn được ai vừa ý chưa?”
ThiếuHạo trân trân nhìn A Hành hồi lâu, đoạn cúi đầu hờ hững đáp: “Thân làmđế vương, còn mơ mộng tư tình viển vông sao được. Phụ vương ta một đờiôn nhu đa tình, khiến hai chị em Thường Hy thị thao túng hậu cung, ảnhhưởng cả tới triều chính. Hoàng Đế anh minh thần võ, nhưng cứ dùng dằngmãi không giải quyết được chuyện giữa mẫu hậu nàng và Đồng Ngư thị, đếnnỗi tranh đấu hậu cung suýt biến thành mối họa thiên hạ. Thấy bao nhiêuvết xe đổ đó, ta nào dám có tình cảm với ai nữa chứ?”
A Hànhchăm chú nhìn Thiếu Hạo. Tuy ngoài miệng y khăng khăng không mơ mộngviển vông, nhưng từ lúc đăng cơ tới giờ, mặc cho đế vị chông chênh, yvẫn nhất quyết chẳng nạp thêm phi tần, có lẽ không chỉ ôn nhu đa tìnhmới được gọi là nặng tình vương vấn, lạnh nhạt hờ hững có khi cũng làtình cảm đấy thôi.
“Chàng còn nhớ giao ước khi xưa của chúng takhông? Thiếp giúp chàng đăng cơ, chàng cho thiếp tự do, nhưng tình hìnhhiện giờ, thiếp không thể ra đi được nữa, có thể đổi điều kiện kháckhông?”
Thiếu Hạo giật thót mình, phải trấn tĩnh giây lát mới dè dặt hỏi: “Điều kiện gì?”
“Thiếp có mang rồi.”
Thiếu Hạo lặng người không đáp, chẳng rõ tâm tình biến chuyển ra sao.
A Hành nài nỉ: “Thiếp biết, bắt chàng nhận đứa nhỏ này làm con đúng làlàm khó cho chàng, thiếp chỉ mong chàng cho nó mang họ Cao Tân, để nóbình yên trưởng thành mà thôi. Thiếp sẽ viết huyết thư nói rõ thân thếcủa nó, nhất định nó không dám tranh giành đế vị đâu…”
“Đứa trẻ này là máu mủ ruột rà của ta mà, chẳng phải ta đã nói từ rày trở đi, ta chính là Thanh Dương ư?”
A Hành giàn giụa nước mắt, liền phục xuống lạy tạ Thiếu Hạo, “Đa tạchàng.” Nào ngờ cả người nàng chợt mềm nhũn, ngã dụi xuống đất. ThiếuHạo vội vã đỡ lấy, đưa tay thăm mạch, không che giấu được vẻ kinh hoàng: “Sao mạch tượng của nàng loạn lên thế này? Để ta gọi thầy thuốc nhé?”
A Hành gượng cười, “Chàng đừng quên sư phụ thiếp là ai chứ, thân thểthiếp thiếp tự biết mà, vừa nãy thiếp có uống ít thuốc…” Nàng ghé taiThiếu Hạo nói nhỏ mấy câu.
Thiếu Hạo hỏi ngay: “Liệu có nguy đến tính mạng không?”
A Hành cười, “Ai sinh con mà chẳng mạo hiểm? Không sao đâu, chàng đừnglo, chỉ cần phối hợp cùng thiếp diễn cho trót lọt là được.”
Thiếu Hạo bế nàng đưa về tẩm cung, chờ đám thị nữ sắp xếp cho nàng nghỉ ngơirồi mới lui ra. Đột nhiên, A Hành nắm lấy tay áo Thiếu Hạo, đưa mắt nhìn y.
Thiếu Hạo hiểu ý, liền quay sang lệnh cho đám thị nữ đứng hầu phía sau: “Tối nay ta sẽ nghỉ lại đây.”
Mấy ả thị nữ nhìn nhau, hầu hạ Thiếu Hạo rửa mặt rồi đồng loạt lui ra.
Giữa đêm khuya, chỉ còn A Hành và Thiếu Hạo nằm song song trên giường, mỗi người ôm một bầu tâm sự.
Ban ngày A Hành đã uống thuốc nên bây giờ dược tính phát tác, tuy khắp người rời rã nhưng không sao ngủ được.
Thiếu Hạo trở mình quay sang, đặt tay lên trán nàng, từ từ truyền năng lượngthủy linh nhu nhuyễn dịu dàng vào người A Hành, giúp nàng bớt bứt rứtkhó chịu, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà kéo đến.
“Cảm ơn chàng.”
“Xi Vưu biết chuyện đứa nhỏ chưa?”
A Hành buồn ngủ đến ríu cả mắt, mơ mơ màng màng đáp: “Chưa biết.”
“Nàng có định cho hắn biết không?”
Không nghe tiếng đáp, A Hành đã mê mệt thiếp đi. Thiếu Hạo vẫn đặt tay trên đầu nàng hồi lâu mới thu tay về.
Y khẽ khàng trở mình, quay lưng lại phía A Hành.
Ánh trăng trong len qua khung cửa gỗ tùng xanh tràn vào phòng như thủyngân, rọi xuống mặt đất thành từng vũng trăng biêng biếc lập lòe. Bóngcây ngoài song lay động, bóng trăng dưới đất cũng dập dờn theo, chẳngkhác nào muôn ngàn đợt sóng. Nhớ lại, sau khi bọn họ thành hôn, lần đầutiên thẳng thắn trao đổi, kết thành đồng minh, cũng vào một đêm trăngthanh gió mát thế này, đêm ấy, y cũng trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Nếu thời gian có quay trở lại để y được lựa chọn lần nữa, liệu y sẽ chọn cái gì đây?
“Làm vương tử phi, hay làm vợ của chàng?”
“Vợ là người đời này kiếp này chỉ có một mà thôi.”
Giọng nói trong trẻo của A Hành vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng y chẳng còn cơ hội trả lời lại nữa.
Vì Vân Tang đã nhận lời cầu hôn của Thanh Dương, Hoàng Đế lập tức ngừngtiến đánh Thần Nông, hai bên tạm thời đình chiến. Lợi dụng cơ hội này,Thiếu Hạo bắt đầu cải cách mạnh mẽ.
Đằng sau vẻ ngoài bình yên là một cơn sóng gió lớn đang âm thầm dấy động, nhưng dù sao, trước mắt vẫn là hòa bình an ổn.
Sáu tháng sau, A Hành nhận được thư Xương Ý, báo tin Xương Phó đã có thai.Xương Ý hào hứng kể, từ khi biết Xương Phó có mang, tinh thần mẹ khá lên nhiều, sức khỏe cũng ổn hơn, lại bắt tay vào chăn tằm dệt vải, may quần áo cho đứa nhỏ.
A Hành cầm lá thư, mỉm cười.
Lại thêmsáu tháng nữa, Thiếu Hạo công bố việc A Hành có thai với bá quan văn võ. Tin này truyền đến Hiên Viên, Hoàng Đế lập tức phái sứ giả mang đủ thứdược thảo quý hiếm tới hỏi thăm A Hành, đi cùng sứ giả còn có một danhy.
Danh y thỉnh cầu Thiếu Hạo cho phép mình thăm khám cho AHành, Thiếu Hạo không nói gì nhưng đám danh y cung đình Cao Tân thì rấtkhó chịu, cảm thấy danh y này nghi ngờ năng lực của bọn họ, làm nhục cảnền y thuật Cao Tân.
Sứ giả vội cười xoa dịu: “Là Hoàng Đế vàvương hậu nương nương cứ thấp thỏm nhớ mong vương cơ, nên sai danh y đến thăm mạch rồi về bẩm cáo với Hoàng Đế và nương nương để hai vị yên tâmđó thôi.”
Đám danh y Cao Tân đang định buông lời chế nhạo, Thiếu Hạo liền cười giảng hòa: “Chuyển lời chẩn đoán của các người tới HiênViên dù sao cũng cách một tầng, chi bằng để vị danh y này tự thăm khámrồi về bẩm cáo Hoàng Đế cho tiện, vương phi lấy chồng xa, chiều ý mẹ cha để hai vị yên tâm xem như là tận hiếu.”
Bấy giờ, đám danh y Cao Tân mới hậm hực làm thinh.
Danh y bắt mạch xong một lượt, thần tình hoang mang, vẻ lo âu ra mặt, thấy vậy, Thiếu Hạo ngồi bên vội hỏi: “Sao thế?”
Danh y lau mồ hôi trán, lắp bắp thưa: “Không, không sao cả, thần phải xem lại một lần nữa.”
Mấy vị danh y cung đình cười khinh khỉnh. Dưới ánh mắt chòng chọc của mọingười, gã danh y Hiên Viên lại chẩn đoán thật kỹ lần nữa, một lúc lâusau, gã buộc phải thừa nhận mình nhất trí với kết quả chẩn đoán của cácdanh y Cao Tân, A Hành đã mang thai sáu tháng, cả hai mẹ con đều khỏemạnh, có điều huyết khí hơi kém, song chẳng có gì đáng ngại, chỉ cầnđiều dưỡng tử tế là ổn.
Rõ ràng đây là tin tốt lành, nhưng taydanh y lại không giấu nỗi vẻ thất vọng, đành gượng tươi tỉnh trả lờiThiếu Hạo mấy câu rồi vội vã cáo lui.
Hơn hai năm sau, Xương Phó mẹ tròn con vuông sinh được một bé trai, Hoàng Đế ban tên là Chuyên Húc.
Hoàng Đế lại phái sứ giả tới Cao Tân thăm hỏi A Hành, lần này sứ giả đem theo hai bà mụ tinh thông y thuật, nói rằng phụng mệnh Hoàng Đế đến chăm sóc cho nàng. A Hành biết Di Bành lại giở trò quỷ, nhưng vẫn định tương kếtựu kế, nhân dịp này chứng minh mọi chuyện, nên để mặc cho hai mụ già đó theo bên mình.
Tháng Tư năm sau, dưới sự trợ giúp của các danh y, A Hành trở dạ sinh con.
Đứa bé sinh ra vô cùng khỏe mạnh, nhưng A Hành lại phải trải qua một phenthập tử nhất sinh. Nếu không nhờ Thiếu Hạo dùng linh lực kết thành trậnpháp, lại thêm thủy ngọc Quy khư bảo hộ tâm thần, e rằng A Hành khôngsao chịu đựng nổi tới khi đứa nhỏ chào đời. Hai bà mụ còn chẳng dám đụng vào người A Hành, sợ gánh trách nhiệm, chỉ đứng đờ ra một bên, thấy đứa bé chào đời suôn sẻ lập tức chuồn khỏi tâm cung.
Nghe tiếng đứa nhỏ khóc oa oa, Thiếu Hạo vội chạy vào phòng.
Thấy cả người A Hành dầm dề mồ hôi, mê man bất tỉnh, y liền nắm lấy tay nàng, truyền thêm linh lực vào hỗ trợ.
Bấy giờ A Hành mới hơi tỉnh lại, thì thào gọi: “Con ơi, con!”
Thiếu Hạo lập tức gọi thị nữ, thị nữ liền bế đứa trẻ vừa tắm rửa sạch sẽ tớitrước mặt Thiếu Hạo, mừng rỡ thưa: “Chúc mừng bệ hạ, là một vương cơ.”
Thiếu Hạo ẵm đứa bé vào lòng, lạ thay, đứa bé đang gào khóc oa oa đột ngộtnín bặt, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn Thiếu Hạo, khóe miệng xinh xinhbỗng nhoẻn cười. Thiếu Hạo mỉm cười, ôm đứa bé cho A Hành ngắm: “Là congái đó.”
A Hành khó nhọc mở mắt ngắm nhìn gương mặt con, đoạnnàng rút Trụ Nhan hoa, cắn ngón giữa bôi máu lên, biến Trụ Nhan hoathành một đóa hoa đào nhỏ bằng móng tay. Được nhuộm bằng máu A Hành, đóa hoa càng thắm tươi kiều diễm, hệt như vừa trảy từ cành.
Thiếu Hạo lo lắng: “Nàng định làm gì? Nàng vừa hao tổn rất nhiều linh lực, không được…”
A Hành đặt đóa hoa đào bằng móng tay lên mi tâm đứa nhỏ, cả đóa hoa lậptức đỏ hồng lên, nóng rãy như sắt trong lò, khiến đứa nhỏ bị phỏng khócré lên.
A Hành lấy ngón giữa ấn đóa hoa đào lún sâu xuống, làmcho đứa bé đau đớn tím tái cả mặt mày, khóc đến hết hơi. Nước mắt hòalẫn với mồ hôi đầm đìa trên mặt A Hành, thân hình như chực gục xuốngnhưng nàng vẫn nghiến răng gắng gượng ấn đóa hoa lút từ từ vào trán đứabé.
“Cho thiếp xin một giọt máu trong tim chàng, để phong ấn, phong ấn…” A Hành nhũn người ngã lăn ra, hôn mê bất tỉnh.
Thiếu Hạo vội nắm lấy tay A Hành, truyền linh lực vào người nàng, đồng thờicắn ngón giữa tay trái nhỏ máu lên vết thương hình cánh đào trên tránđứa nhỏ, lập tức vết thương liền lại ngay, vừa may đứa nhỏ đã khóc không ra tiếng, chỉ còn há miệng hớp hớp không khí.
Thiếu Hạo liềnđút ngón tay rướm máu vào miệng đứa bé, nó ngậm lấy mút chùn chụt, mútđược tinh huyết của y, sắc mặt nó cũng tươi dần lên, bàn tay bé xíu nắmchặt lấy ngón tay Thiếu Hạo, cười tít mắt. Vết thương trên trán nó đãkhép miệng hoàn toàn, thoạt trông như một vết bớt nhàn nhạt hình hoađào.
Thiếu Hạo vừa đùa với nó, vừa rủ rỉ: “Mong rằng suốt đờicon sẽ luôn luôn tươi cười như hiện giờ, khỏi phụ tấm lòng mẹ con đã đem cả tính mạng ra bảo vệ cho con.”
Người trong Thần tộc sinh consẽ hao phí rất nhiều linh lực, những kẻ tu vi thấp kém có khi còn phảilấy mạng đổi mạng, bởi thế tuy Thần tộc sống lâu ngàn tuổi nhưng sốlượng hết sức ít ỏi. A Hành dùng thuốc làm chậm ngày sinh, giữ đứa nhỏtrong cơ thể mình, chính là đảo ngược tự nhiên, vô cùng hại sức khỏe,may sao nàng tinh thông y thuật, lại có Thiếu Hạo linh lực cao cường ởsát bên mình bảo hộ nên mới tai qua nạn khỏi.
Tuy giữ được tínhmệnh, nhưng từ sau khi sinh con, thân thể A Hành bị tổn thương nghiêmtrọng, mê man suốt ngày. Hằng đêm, Thiếu Hạo đều mang nàng tới Thangcốc, để nàng ngâm mình xuống nước. Dù bận rộn tới đâu y cũng phải tự tay chăm sóc A Hành, nhất định không cho người khác nhúng tay vào, chỉ đểthị nữ Bán Hạ phụ mình lau rửa thân thể nàng hoặc thay đổi y phục màthôi.
Thiếu Hạo đặt tên đứa nhỏ là Tiểu Yêu, Tiểu Yêu vừa chàođời thì mẹ đã hôn mê bất tỉnh, được Thiếu Hạo hết lòng chăm chút, luônđem theo bên mình, khiến trong triều ngoài nội ai ai cũng biết y yêuthương Trưởng vương cơ. Hơn một năm sau, Tiểu Yêu bắt đầu bi bô tập nói, A Hành mới dần dần tỉnh lại.
Thiếu Hạo bước vào tẩm điện, liền trông thấy A Hành đang ngả mình trên sập đùa với Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu tay nắm một chiếc chuông bạc, vừa trông thấy Thiếu Hạo, cô bé liềnnhoẻn cười vươn tay đòi bế, cánh tay trắng nõn như ngó sen vung vẩychiếc chuông leng ca leng keng. Thiếu Hạo bế xốc Tiểu Yêu lên, cô bé níu lấy cổ y cười khanh khách, tiếng cười trong vắt, khiến người ta quênhết mọi buồn phiền.
Thiếu Hạo tươi cười bảo: “Hôm đó nàng mê man bất tỉnh, Tông Bá[2] đến hỏi tên con, ta sực nhớ hồi còn làm thợ rèn,từng nghe dân bản địa hát một khúc dân ca, giờ cũng quên gần hết rồi,chỉ còn nhớ câu đầu tiên là: “đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa[3],bèn thuận miệng đặt nhũ danh cho con là Tiểu Yêu. Tông Bá đã đến thôithúc hỏi tên con mấy lần rồi, nếu nàng thấy trong mình khỏe khoắn thìnghĩ một cái tên đi.”
[2] Tông Bá: quan thời cổ của Trung Quốc,coi giữ chuyện lễ nghi, phụ giúp đế vương cai quản việc trong tông thất, nắm giữ việc tế lễ tổ tiên, đồng thời quản tất cả phép tắc lễ nghitrong tông miếu và tông tộc.
[3] Nghĩa là: Mơn mởn đào non, rực rỡ nở hoa, trích từ bài Đào yêu trong Kinh Thi. (ND)
A Hành vừa giỡn với Tiểu Yêu, vừa ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đề nghị: “Gọi là Cửu Dao đi!”
Thiếu Hạo hỏi lại: “Cửu Yêu ư? Cửu trong Cửu Lê, Yêu trong đào chi yêu yêu ấy hả?”
“Không phải, là hai chữ này.” A Hành viết lên giường hai chữ Cửu Dao cho Thiếu Hạo xem.
[4] Hai chữ “yêu” và “dao” trong tiếng Trung Quốc phát âm gần giống nhau,đều là “yao”, chỉ khác về thanh, nên Thiếu Hạo hiểu lầm. (ND)
Cửu Dao lên ba, Thiếu Hạo bèn chiếu cáo thiên hạ, sách phong làm Trưởngvương cơ, hưởng bốn trăm thực ấp. Tuy là con gái, nhưng dù sao cô bécũng là con đầu lòng của Tuấn Đế Cao Tân nên tiệc mừng được tổ chức vôcùng long trọng, kéo dài suốt ba ngày.
Ngày đầu tiên cử hành nghi lễ bái tế trời đất, chúc phúc cho Cửu Dao.
Ngày thứ hai bày tiệc mời vương thất trong Thừa Ân cung, mọi người trong Cao Tân tộc đều tụ họp lại, ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ ồn ào.
Trung Dung cắp hồ lô rượu loạng choạng đến trước mặt Thiếu Hạo, mượn rượu giả say nói nhăng nói cuội trước mặt mọi người: “Cửu Dao là cháu gái lớn,thế mà ba tuổi rồi vẫn chưa được gặp mặt phụ vương. Trong triều đồn rằng phụ vương bị ép dọn tới Kỳ viên, chứ không phải tự nguyện, mấy năm nay, chúng đệ chẳng ai được gặp Người, thậm chí đại lễ long trọng như hômnay cũng chẳng thấy phụ vương tham dự, lẽ nào có chuyện gì đó không thểgặp mặt mọi người ư?”
Lời này vừa buông ra, cả đại điện tức thìim phăng phắc, những tên nhát gan nhất loạt cúi gầm mặt xuống, không dám ngẩng lên, trong khi đó hai mươi mấy người em trai của Thiếu Hạo đềutrừng trừng đổ dồn mắt vào y, như hổ đói rình mồi.
A Hành thầmkinh hãi, nàng không sao ngờ được mâu thuẫn giữa Thiếu Hạo và các em lại gay gắt đến nỗi Trung Dung chẳng nề mất mặt, dám buông lời phạm thượngngay trước mặt mọi người. Có điều chiêu này của y thật vô cùng nhamhiểm, hôm nay vương thất Cao Tân đều tề tựu nơi đây, hễ Thiếu Hạo sơ sảy một câu, chứng tỏ tội danh bức cung thoái vị, giam cầm phụ vương là cóthực thì dù có dựa vào binh hùng tướng mạnh để giữ vững ngai vị, y cũngmất hết lòng dân, bị người người phỉ báng.
Trước tình thế ngàncân treo sợi tóc, Thiếu Hạo vẫn thản nhiên cười đáp: “Phụ vương bệnhnặng nên dời đến Kỳ viên thanh tâm tĩnh dưỡng, không gặp mọi người đóthôi, ai bảo đệ là hôm nay phụ vương không tới? Chẳng qua sức khỏe Người còn yếu nên tới muộn một chút, không tin đệ đợi một lát nữa có thể gặptrực tiếp hỏi phụ vương.”
Thiếu Hạo còn chưa dứt lời, mấy têntùy tùng đã khiêng một cái sập mềm bước vào, Tuấn Đế đời trước đangnghiêng mình ngồi trong đó.
Mọi người trong đại điện xôn xao đứng cả dậy, đám Trung Dung càng xúc động hơn ai hết, rưng rưng nước mắt nhìn phụ vương.
Sập của Tuấn Đế vừa được đặt xuống cạnh Thiếu Hạo, mọi người trong điện đều nhất loạt quỳ xuống hành lễ, nhưng chẳng biết phải xưng hô thế nào,đành dập đầu ba cái mà thôi.
Tuấn Đế mỉm cười vẫy ta ra hiệu cho tất cả đứng lên. Lời nói cử chỉ của ông vẫn hệt như vị công tử tiêu sái thuở nào, chỉ có điều mái tóc đã bạc phơ, gương mặt nhăn nheo vì tuổitác.
Trung Dung quỳ sụp xuống trước mặt Tuấn Đế, nghẹn ngào hỏi: “Phụ vương, Nhị ca và mẫu hậu đều bị giam dưới Ngũ Thần sơn, đây là ýchỉ của Người sao?”
“Là ý của ta, Yến Long phản bội ta, thay thế toàn bộ thị vệ trong cung, toan giám sát ta hằng ngày, tội không thể tha được.”
Trung Dung khóc òa lên: “Nhị ca quyết không có ý bội phản phụ vương đâu, chỉlà Nhị ca sợ…” Trung Dung liếc nhìn Thiếu Hạo, nuốt vội nửa câu sauxuống. Tuấn Đế liền kết thúc chủ đề: “Con lui xuống đi, hôm nay là ngàyđại hỷ, đừng nhắc mấy chuyện không vui này nữa.”
Thấy Trung Dung vẫn chần chừ không chịu lui, hai tên thị vệ bèn tiến lại kéo hắn xuống, nào ngờ hắn níu chặt lấy áo Tuấn Đế hỏi dồn: “Phụ vương mắc bệnh phảinhường ngôi cho Thiếu Hạo thật ư? Hôm nay tất cả huynh đệ chúng con đềucó mặt ở đây, Người hãy chính miệng nói rõ với mọi người đi!”
Câu hỏi thẳng thừng mà sắc bén này của Trung Dung vừa thốt ra, cả đại điệntức thời lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống đất. AHành ngồi bên sợ cứng cả người, chỉ cần một lời của Tuấn Đế thôi, ThiếuHạo sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, mọi công lao đều đổ sông đổ biểnhết.
Tuấn Đế nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc kẻ nào ở sau lưng đâmbị thóc chọc bị gạo, đơm đặt chia rẽ cha con ta thế? Năm xưa tất cả danh y cung đình cùng thầy thuốc dân gian mà các con tiến cử đều đã thămbệnh cho ta rồi kia mà, quả thực ta thân mang trọng bệnh, không thể xửlý quốc sự nên mới thoái vị nhường ngôi cho Thiếu Hạo, chẳng lẽ các conthấy mình tài giỏi hơn Thiếu Hạo ư?”
Nói rồi Tuấn Đế đưa mắt nhìn khắp lượt hai mươi mấy người con trai, nhìn đến đâu, họ quỳ rạp xuống đến đó.
Trung Dung hét lên: “Con không tin! Phụ vương, trong chuyện này nhất định cógì mờ ám, Người đã chính miệng nói với mẫu hậu rằng muốn truyền vương vị lại cho…”
Thiếu Hạo trừng mắt nhìn đám thị vệ, lập tức bọnchúng xúm vào giằng tay Trung Dung khỏi vạt áo Tuấn Đế, lôi ra ngoàiđiện, không để hắn kịp nói hết câu.
Tất cả mọi người trong điệnđều nín thin thít, không một ai dám ho he, cả đại điện chỉ nghe thấytiếng gào khóc của Trung Dung vẳng lại.
Thấy không khí căng thẳng, A Hành bèn quay sang dặn nhỏ Bán Hạ: “Mau bế Cửu Dao ra đây.”
Thị nữ bồng Cửu Dao tới trước mặt Tuấn Đế. Tuấn Đế cúi đầu ngắm cô bé thiêm thiếp ngủ hồi lâu, khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt non tơ, ánh mắt đầytrìu mến. Mọi người xung quanh được thể liền xúm lấy nịnh nọt tâng bốc:“Trông vương cơ giống ông nội quá chừng!”
Tuấn Đế ngẩng lên bảoThiếu Hạo: “Nhớ năm xưa cung nữ bế con tới trước mặt ta, chúc mừng tavừa có một đứa con trai, ai nấy đều khen con giống ta như tạc. Càng lớn, con càng giỏi giang xuất sắc khiến người ta không thể không thương, tayêu con đến nỗi chẳng biết phải làm sao cho đúng, muốn ôm con cũng sợlàm thương tổn đến con, vậy mà… Mọi chuyện cứ như vừa mới hôm qua, nàongờ thời gian thấm thoắt bấy nhiêu năm, hết thảy đều thay đổi cả rồi!”
Mọi người nghe nói đều cười rộ lên tán thưởng, chỉ riêng A Hành lặng thinh không cười nổi.
Nói đến đó, Tuấn Đế lộ vẻ mệt mỏi, liền xua tay ra hiệu cho thị nữ ẵm lấyCửu Dao rồi quay sang bảo đám tùy tùng: “Ta mệt, về Kỳ viên thôi.”
Mọi người đều quỳ xuống cung tiễn.
Thiếu Hạo nắm lấy tay A Hành đi theo tiễn Tuấn Đế ra tới ngoài điện, A Hànhchăm chú nhìn Thiếu Hạo, lần này y nhất định muốn tổ chức sinh nhật choTiểu Yêu thật linh đình, không tiếc phô trương lãng phí, chắc hẳn là vìlý do này.
Ngày thứ ba, tất cả muôn dân thiên hạ sẽ tự tay thắphoa đăng do họ tự làm rồi thả xuống sông, chúc phúc cho Đại vương cơ Cao Tân lớn lên bình an khỏe mạnh, mong sao cô bé sẽ đem lại hạnh phúc vàhòa bình cho đất nước.
A Hành cũng tự làm một chiếc đèn hoa sen, gửi gắm tất cả nguyện vọng cầu cho con gái được bình an như ý.
Trời vừa sập tối, Thiếu Hạo và A Hành bước lên thành lâu trông xuống, thấydân chúng đã tụ tập động nghịt dưới thành, háo hức đợi chiêm ngưỡng ngọn đèn vương phi làm cho vương cơ.
Thiếu Hạo tươi cười cao giọngnói: “Hôm nay ta cũng như tất cả mọi người ở đây, chỉ là một người chahết lòng mong mỏi cho con mình lớn lên bình an hạnh phúc mà thôi, cảm ơn các người đã tới chúc phúc con gái của ta.”
Dân chúng Cao Tân rộ lên hoan hô như sấm.
A Hành nâng tràn hoa đăng kết bằng tơ băng trên tay, Thiếu Hạo nhanh nhẹn châm lửa, ngọn đèn mỗi lúc một sáng rực lên hệt một đóa sen xanh biếclung linh giữa lòng bàn tay A Hành, soi tỏ một đôi người ngọc, khiếnngười ngoài trông thấy cứ ngỡ như cảnh tượng cõi tiên.
Thiếu Hạo cúi xuống bế Tiểu Yêu lên, bước xuống thành lâu, A Hành cũng bưng ngọn hoa đăng, theo sát bên cạnh y.
Xi Vưu đứng giữa đám người, ngẩng đầu nhìn lên thành lâu.
Đêm tối như mực, từ dưới trông lên khó mà nhìn rõ được ba người bọn họ, chỉ thấy một đóa sen xanh biếc nở rộ giữa không trung, tỏa ra ánh xanh nhàn nhạt, bóng dáng ba người nổi lên giữa tầng tầng lớp lớp rường cột trạmtrổ, nam tử khôi ngô phóng khoáng, nữ tử thùy mị dịu dàng, lại thêm mộtcô bé nhỏ xíu cứ cựa quậy nghịch ngợm hoài trong lòng cha, một nhà bangười tràn đầy yêu thương đầm ấm.
Dân chúng Cao Tân ai nấy đềungưỡng mộ dán mắt vào bọn họ, mãi tới khi ánh đèn xanh biếc xa dần xadần, bóng ba người họ cũng khuất sau lầu quỳnh điện ngọc, bấy giờ đámgngười đông nghịt dưới thành mới lục tục giải tán.
Chỉ còn lạimình Xi Vưu thẫn thờ đứng nguyên chỗ cũ, như không tin nổi vào mắt mình. Nhưng vừa rồi khi Thiếu Hạo châm lửa thắp đèn, hắn đã kịp trông thấygương mặt A Hành ánh lên bao dịu dàng âu yếm.
Mãi tới hôm qua,Xi Vưu mới tỉnh lại. Vừa tỉnh giấc, hắn thấy mình đang bồng bềnh giữaBắc Minh, trước mặt là cả một vòm trời xanh ngăn ngắt, tinh thần sảngkhoái, năng lượng tràn trề từng đường gân thớ thịt, trong cái rủi có cái may, nhờ bị thương, thần lực của hắn lạ tiến thêm một bậc. Hắn chẳng rõ mình đã ngủ mất bao lâu, chỉ biết rằng trước khi thiếp đi, A Hành vẫncòn nắm chặt tay hắn, dịu dàng nhìn hắn chìm sâu vào giấc ngủ.
Nghĩ vậy, Xi Vưu chợt bật cười hạnh phúc, liền nhảy vọt lên lưng Tiêu Daođắc ý ra lệnh: “Ta phải về nhà đây! Nhà của mày lớn thật nhưng chỉ cómỗi mình mày, nhà của ta tuy nhỏ, nhưng lại có A Hành!”
Dọc đường về, hắn thấy nơi nơi đều là trời cao biển rộng, sông núi reo vui.
Vừa trông thấy rừng đào đỏ rực Cửu Lê sơn, Xi Vưu bỗng thấy mắt cay lòngnóng, chẳng đợi Tiêu Dao kịp đỗ đã nhảy luôn xuống, xông thẳng vào rừngđào.
“A Hành, A Hành! Ta về rồi! Ta về rồi đây!”
Đáp lại hắn chỉ có căn nhà sàn vắng ngắt, mảnh trúc đứt đoạn cái ngắn cái dài,rèm sa đầy những phân chim, vườn rau um tùm cỏ dại, nếu chẳng thấy bờđất đắp bằng đá xanh, e rằng không thể nhận ra đây là một mảnh vườn rau. Giậu trúc lưa thưa đã xiêu đổ quá nửa, mấy đóa tường vi đỏ thắm mọctràn lan, lấp cả lối đi.
Chỉ còn chiếc chuông gió dưới mái hiên ngân lên từng tràng đinh đang thê thiết.
Xi Vưu thẫn thờ nhìn “căn nhà” trước mắt, lòng thắt lại vì hoang mang,không biết mình đã ngủ mất bao lâu? A Hành xảy ra chuyện gì rồi ư?
Hắn điên cuồng xộc vào rừng, chạy đến dưới cội đào, hoa nở đầy cành, rungrinh khoe sắc nhưng chẳng còn người ấy, chỉ còn một hàng chữ đỏ như máu:
“Giữa Thừa Ân điện tình quyến luyến, dưới cội hoa đào hẹn thành không, ly biệt từ đây, xin đừng nhung nhớ.”
Thừa Ân điện chính là nơi ở của Thiếu Hạo, cũng là cung điện hoa lệ nhất trên đời.
“Ta không tin!” Xi Vưu tung chưởng nhổ bật cả cội đào lên rồi nhảy lên lưng Tiêu Dao, bay thẳng tới Cao Tân.
Dọc đường hắn thấy nhà nhà đều chăng hoa kết đèn, nói cười rộn rã, xôn xaobàn tán về đại lễ sinh nhật long trọng của con gái Thiếu Hạo.
Xi Vưu nghe nói liền thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Thiếu Hạo đã nạp thêm phi tần mới, bèn níu một người lại hỏi: “Thiếu Hạo cưới nữ tử tộc nào thế?”
“Là Hiên Viên tộc đó!” Người kia tròn mắt nhìn Xi Vưu như nhìn kẻ ngốc.
“Lại cưới một cô gái Hiên Viên tộc nữa ư?” Xi Vưu thấy lòng chùng hẳn xuống, lẽ nào A Hành xảy ra chuyện rồi sao… hắn chẳng lòng dạ nào nghĩ tiếpnữa.
Kẻ kia phì cười: “Ai chẳng biết Thiếu Hạo chỉ có một vịvương phi, chính là vương cơ Hiên Viên tộc đó thôi! Trưởng vương cơ làcon gái hai người bọn họ!”
Lời này như sét đánh giữa trời quang, khiến Xi Vưu ngẩn người ra, lỗ tai lùng bùng cả lên. Dù bao nhiêu sựthực phơi bày trước mắt, hắn cũng nhất quyết không tin, chẳng phải AHành đã tự tay bài trí căn nhà sàn đó, còn nói rằng đó là nhà của haingười đó sao?
Nhưng dưới thành lâu, hắn tận mắt trông thấy Thiếu Hạo và A Hành ẵm con gái nhỏ, tươi cười đón nhận muôn ngàn lời chúcphúc của lê dân bách tính. Niềm hạnh phúc của ba người bọn họ rành rànhtrước mắt, khiến hắn lần đầu tiên hiểu ra rằng, có những thứ, hắn vĩnhviễn không thể đem lại hạnh phúc cho A Hành được.
Có lẽ, vì lý do này mà nàng rời bỏ hắn.
Cao Tân nhiều hồ ao sông ngòi, đô thành cũng dựa theo dòng nước mà xây nên, phía Bắc thành đô chính là một con sông rộng mênh mông, Thiếu Hạo và AHành bế Tiểu Yêu men theo thềm đá, xuống gần mép nước.
Thiếu Hạo đặt Tiểu Yêu xuống đất nhưng hai tay vẫn đỡ lấy Tiểu Yêu, sợ cô bé bấtcẩn trượt chân ngã xuống sông. A Hành ngội thụp xuống thềm, đặt ngọn đèn hoa sen xuống mặt nước.
Thiếu Hạo dịu dàng: “Nàng cầu nguyện đi.”
A Hành nhắm nghiền mắt, thành tâm cầu nguyện cho con gái bình an hạnh phúc cả đời rồi mở mắt ra, “Thiếp cầu xong rồi.”
Thiếu Hạo chỉ ngọn hoa đăng, nựng nịu Tiểu Yêu: “Cha con ta cùng đẩy cho đèn trôi xa, được không nào?”
Tiểu Yêu rất thích cây đèn xanh biếc này nên chẳng nỡ đẩy đi, ngược lại còn giơ tay níu lại.
Thiếu Hạo tươi cười nắm lấy tay Tiểu Yêu, nhưng không nắm thật chặt mà cứ vờn đùa với cô bé để bé khỏi chạm tay vào ngọn lửa. Tiểu Yêu thích chí rélên cười khanh khách, khiến A Hành cũng bật cười theo.
Thấy Tiểu Yêu đùa giỡn đã mệt, Thiếu Hạo bèn nắm lấy bàn tay bé bỏng của cô béđẩy đẩy ngọn đèn, dỗ dành: “Tiểu Yêu ngoan nào, đẩy đi, lát nữa cho sẽcho con cái khác đẹp hơn.”
Theo tay Thiếu Hạo và Tiểu Yêu, ngọn đèn lặng lẽ trôi xuôi dòng nước, xa dần xa dần…
Thiếu Hạo ẵm Tiểu Yêu đứng dậy, một nhà ba người đưa mắt nhìn theo ánh đènxanh biếc càng trôi càng xa rồi nhập vào biển đèn lung linh, chẳng nhậnra đâu là ngọn đèn bọn họ vừa thả nữa, bấy giờ, cả ba mới quay ngườibước lên, nào ngờ vừa quay lại, họ liền trông thấy một nam tử hồng y khí vũ hiên ngang đứng lặng trên thềm tự lúc nào, chẳng biết hắn tới đâybằng cách gì, cũng chẳng rõ hắn đã đứng đó bao lâu.
Cảm nhậnđược linh lực mạnh mẽ tỏa ra từ đối phương, Thiếu Hạo vội ngưng tụ linhlực theo phản xạ, toan vung chưởng đánh lui kẻ tự tiện xâm nhập, cảngười chợt run lên, hiểu ra ngay người đến là ai.
Y liền trao Tiểu Yêu cho A Hành rồi bước xuống thềm, dõi mắt ngắm muôn vàn ngọn đèn lung linh trên sóng.
Xi Vưu tiến lại gần, sắc mặt tái nhợt, hai mắt tối sầm lại, ngùn ngụt bi ai và phẫn nộ.
“Tại sao hả?” Hắn gắng nén cơn giận, cất giọng khản đặc, hệt như một dã thú bị thương.
A Hành ôm chặt lấy Tiểu Yêu, rưng rưng nước mắt, chẳng thốt được tiếng nào.
Tiểu Yêu chẳng hề sợ sệt, cứ giương tròn mắt nhìn Xi Vưu, giơ tay sờ vào người hắn.
Bàn tay măng tơ mềm mại khẽ chạm vào mặt Xi Vưu khiến lòng hắn xao động lạthường, bèn nắm lấy tay Tiểu Yêu hỏi: “Đây có phải là con ta không?” Tuy biết dựa vào ngày sinh, cô bé khó có thể là con mình, nhưng hắn vẫn ômấp chút hy vọng mong manh.
Đột nhiên, trên không trung chợt bayvọt lên mấy quả cầu lửa muôn màu muôn sắc do hỏa linh kết tụ, nở bùng ra thành ngàn vạn đốm pháo hoa rực rỡ, hoa cúc vàng tươi, mẫu đơn đỏ thắm, mai trắng tinh khôi… Bỗng chốc khắp bầu trời tràn ngập ánh sáng lunglinh huyền ảo.
Tiểu Yêu mừng rỡ chỉ tay lên trời, rối rít gọi Thiếu Hạo: “Cha, cha.”
Thiếu Hạo ngoảnh lại theo phản xạ, mỉm cười với cô bé.
Ánh pháo hoa rực rỡ soi tỏ mặt gương mặt của Tiểu Yêu, trông cô bé giốngThiếu Hạo đến bảy tám phần, thoạt nhìn đã biết là con y.
Tiểu Yêu với tay về phía Thiếu Hạo, luôn miệng gọi cha đòi bế.
Xi Vưu chợt thấy toàn thân run bần bật như vừa rơi xuống hố băng lạnhngắt, ngọn lửa ngùn ngụt trong mắt vụt tắt ngấm, xung quanh xán lạn rựcrỡ là thế, vậy mà hắn chỉ thấy một mảnh tối đen mờ mịt.
Tây Lăng Hành đã phản bội hắn, lừa gạt hắn!
Ánh mắt Xi Vưu bỗng trở nên lạnh lùng tàn khốc, hắn bắt đầu nổi sát tâm.
A Hành ôm chặt lấy Tiểu Yêu hốt hoảng lùi lại, nhưng Xi Vưu đã giật phăng cô bé ném cho Thiếu Hạo.
Thiếu Hạo thấy tình hình không ổn, toan xông lại ứng cứu, có điều linh lựccủa Xi Vưu đã tăng tiến vượt bậc, y đỡ được Tiểu Yêu thì chẳng kịp cứu A Hành nữa.
Xi Vưu và A Hành bị bao phủ trong màn đao gió, nhữnglưỡi đao gió xoay vun vút quanh hai người, một con muỗi cũng không baylọt, mấy ngọn đao đâm từ sau lưng A Hành nhằm thẳng vào tim nàng, đã cắm vào da thịt.
Cảm nhận được lưỡi đao đâm vào mình đau buốt, nétmặt A Hành chợt giãn ra đầy thanh thản như trút bỏ được mọi ràng buộc và gánh nặng, nàng chẳng hề kháng cự, chỉ đăm đăm nhìn Xi Vưu, nước mắtlăn dài trên mi.
Dường như những giọt lệ của nàng đã chạm đếncõi lòng mềm yếu nhất của Xi Vưu, trái tim hắn run lên vì kích động,linh khí không sao duy trì được nữa. Cuồng phong lặng tắt, chỉ còn tấmlưng A Hành đầm đìa máu tươi, nhỏ tong tong xuống đất.
Xi Vưutrân trân nhìn A Hành, lui lại từng bước từng bước một, cười thê thảm:“Cô biết rõ ta rất khó có thể tin tưởng ai đó kia mà! Ta coi Viêm Đế như cha đẻ, coi Du Võng như huynh đệ, vậy mà vẫn đề phòng họ, nhưng đối với cô…” Hắn điên cuồng đấm ngực như muốn đập vỡ trái tim mình, móc ra cho A Hành thấy, “Ta luôn đặt cô ở đây. Nếu cô đã định phản bội, sao khôngphản bội từ sớm đi? Sao phải đợi đến khi ta phá hủy mọi thứ phòng bị, để cô tiến thẳng vào nơi sâu thẳm nhất, mềm yếu nhất của ta thì lại giởmặt giày xéo ta? Dẫu kẻ khác chặt đầu lột da ta, ta cũng chẳng thấy gìđau đớn, nhưng cô… ta đau lắm, biết không?” Sắc mặt Xi Vưu tái ngắt, ánh mắt không rời A Hành như khẩn cầu, như van vỉ nàng khẳng định một lời,nói với hắn rằng nàng không phản bội hắn!
A Hành cắn môi khôngđáp, chỉ có thân mình khe khẽ run lên. Tiểu Yêu nào hay vừa rồi mẹ mìnhđã lượn một vòng qua cửa tử, cô bé thích thú ngắm trận cuồng phong củaXi Vưu, vỗ tay reo: “Cha, cha nhìn gió nhảy múa kìa, thúc thúc áo đỏ kia lợi hại quá nha!”
Giọng nói non nớt của Tiểu Yêu lọt vào tai Xi Vưu khiến hắn sững sờ như bị sét đánh, cả người run rẩy. Con gái của AHành gọi hắn là thúc thúc!
Xi Vưu trừng trừng nhìn A Hành, nhưng cất tay lên mấy lần vẫn không sao ngưng tụ linh lực tấn công được, đành cười thảm lắc đầu, “Tây Lăng Hành, cô đã hẹn ước với ta, chưa được tacho phép cô đừng mong rút lại lời thề!” Trong tiếng cười ha hả, hắn nhảy lên lưng Tiêu Dao bay thẳng.
Xi Vưu đi rồi, Thiếu Hạo thấy lòng bàn tay lạnh ngắt. Y đã nghe nói Xi Vưu tính khí thất thường, hung tànxảo trá từ lâu nhưng lần này mới tận mắt chứng kiến bản tính cực đoan,quyết liệt của hắn. Hắn đối với A Hành chí tình chí nghĩa, bất cứ lúcnào cũng có thể bán mạng vì nàng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, vì A Hànhphản bội, hắn có thể xuống tay giết nàng bất cứ lúc nào.
Thấy AHành đứng đờ người ra như mất hồn, Thiếu Hạo ngỡ nàng quá kinh hãi, bèntiến lại vừa trị thương vừa an ủi nàng: “Tối nay ta sẽ bày trận phápquanh nhà, chỉ cần Xi Vưu đến, chúng ta lập tức biết ngay thôi.”
A Hành chỉ một mực lắc đầu, thẫn thờ nhìn về phía Tiêu Dao khuất bóng,ánh mắt đầy lo âu. Bấy giờ Thiếu Hạo mới hiểu ra rằng không phải nàng sợ hãi, mà là đang lo lắng cho Xi Vưu.
Thiếu Hạo cùng A Hành lênđến thành lâu, y định đưa nàng về tận Thừa Ân cung, nhưng Tiểu Yêu thấyquang cảnh rực rỡ bên dưới cứ khóc ré lên không chịu về. Y đành sai thịnữ đưa A Hành về trước, để mình bế Tiểu Yêu đứng ngắm cảnh thêm lát nữa.
Từ thành lâu nhìn xuống, mặt sông bạt ngàn ánh đèn lung linh, mỗi lúc một thêm dày đặc, hệt như vô số ngôi sao lấp lánh.
Hai bên bờ sông đông nghịt người tới thả đèn và ngắm cảnh. Bầy con nít xách lồng đèn tung tăng đuổi bắt nhau, các cô gái cứ dăm ba cô tụ lại thànhmột nhóm, mượn ngọn đèn tự tay chế tác để khoe tài khoe giỏi, trong khiđám đàn ông thơ thẩn men theo bờ nước, vừa ngắm đèn vừa ngắm các thiếunữ nhà bên, đông nhất là những gia đình đủ cả già trẻ trai gái, bưng đủloại đủ kiểu hoa đăng, dắt díu nhau đến thả đèn.
Thiếu Hạo chămchú ngắm cả dòng sông lung linh ánh đèn, đẹp như tranh vẽ dưới thành,ánh mắt mỗi lúc một lạnh dần, y từ từ đi đến chỗ hạ quyết tâm: Xi Vưu đã quay về, thời gian chẳng còn bao lâu nữa, y không thể cứ phân vân do dự mãi!
Về đến tẩm điện, A Hành cho tất cả thị nữ lui ra, chỉ đểlại mình nàng thẫn thờ ngồi đó. Nàng sớm biết sẽ phải đối mặt với cơnthịnh nộ của Xi Vưu nên đã chuẩn bị hết mọi điều cần nói, nào ngờ vừagặp hắn, nàng đã quên sạch.
Ngồi giữa căn phòng tối mịt nhưng cõi lòng A Hành còn tăm tối hơn, thậm chí vĩnh viễn chẳng thể sáng lên được nữa.
Chẳng biết đã ngồi như vậy bao lâu, đột nhiên, A Hành thoáng nghe thấy phíacuối trời vang lên tiếng đại bàng quang quác, giật thót mình, vội nhìnra cửa sổ.
Bóng cây bên ngoài được ánh trăng trong như lọc hắtlên tấm rèm che màu tùng biếc ngoài song cửa, khẽ đu đưa theo gió. Chỉlát sau đã thấy một bóng người từ xa bay đến, từ từ choán cả khung cửa,dáng dấp cao lớn khôi ngô, đầy mạnh mẽ tưởng như sắp phá cửa bay thẳngvào phòng, vậy mà hắn chỉ bi ai đứngbên ngoài, im lìm hệt một bức tranh.
A Hành đờ người vì căng thẳng, nàng không sao nhúc nhích nổi một ngóntay, nhưng hơi thở mỗi lúc một thêm gấp gáp. Hiển nhiên, người ngoàisong cửa cũng đã nhận ra: “Cô tỉnh rồi à?” Là giọng Xi Vưu.
Thấy A Hành im lặng, hắn chậm rãi nói: “Không phải ta tới giết cô đâu.”
“Ngươi… vậy ngươi quay lại định làm gì?” A Hành cố lấy giọng lạnh lùng hỏi.
“Lúc ở dưới thành, trông thấy cô và Thiếu Hạo, cả… con gái hai người nữa, ta giận quá, không kiềm chế được. Vừa rồi bay đi, gió lạnh tấp vào mặt, ta mới bình tĩnh lại. A Hành, ta biết cô nhất định không phụ lời thề giữahai chúng ta, chắc chắn cô có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó.”
“Chẳng lẽ sự thật rành rành trước mắt ngươi còn không thấy sao? Ta đã có con với Thiếu Hạo rồi.”
“Ta thấy cả rồi, dù cô có con với Thiếu Hạo cũng chẳng sao, ta biết cô làmvậy nhất định là vì nỗi khổ trong lòng. Mấy năm nay ta không ở bên cô,chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, muốn trách thì phải trách ta chẳng thểbầu bạn bên cô, không bảo vệ được cho cô. Có điều, giờ ta đã về rồi, cógì khó khăn, cô cứ để ta giải quyết.”
A Hành run bắn lên, nướcmắt nhòa mi. Kẻ kiêu ngạo, đa nghi, hung tàn như Xi Vưu, lại có thể mộtlòng một dạ tin tưởng nàng, yêu thương nàng, trân trọng nàng đến thếnày.
Đợi hồi lâu không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Xi Vưudịu giọng nói tiếp: “A Hành, có nỗi khổ gì nàng cứ nói ra đi, chúng tanhất định sẽ tìm được cách giải quyết mà, lẽ nào nàng không tin tưởngnăng lực của ta ư?”
A Hành trân trân dán mắt vào bóng dáng XiVưu in lên rèm cửa, ầng ậng nước mắt. Cách giải quyết duy nhất là cứuĐại ca nàng sống lại, nhưng trên đời làm gì có thuốc cải tử hoàn sinhkia chứ. Đâu phải gian nan nào cũng có thể đạp bằng như Xi Vưu tưởng, dù thần lực cao cường tới đâu chăng nữa, cũng chẳng cách nào hồi sinhngười chết.
“A Hành?” Đợi mãi không thấy nàng trả lời, Xi Vưu giơ tay toan đẩy cửa sổ ra.
A Hành lập tức nhào đến chặn cửa sổ lại. Nàng không dám gặp hắn, bởi nàng sợ đối diện với đôi mắt hắn, tất cả dũng khí của nàng sẽ tan biến mất.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
“Nói dối! Nếu không muốn gặp ta, tại sao lúc nhìn thấy ta dưới thành lâu,nàng lại rưng rưng chực khóc? Nàng rơi nước mắt vì ai hả?”
AHành xoay người lại, lấy lưng chèn cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn vào bóng đêm thăm thẳm, rành rọt thốt lên từng câu từng chữ đã được chuẩn bị kỹcàng, “Lúc đó ta vừa hổ thẹn, vừa sợ hãi!”
“Hổ thẹn gì chứ?”
“Dù ta lấy Thiếu Hạo vì lý do gì, hiện giờ chúng ta đã có con, nước chảy đá mòn, ta dần dần cũng nảy sinh tình cảm với chàng, khó tránh hổ thẹn với ngươi, mọi chuyện đã hết cách cứu vãn được rồi.”
“Vậy nàng sợ cái gì?”
“Ta sợ làm tổn thương đến con bé. Giờ đây, con bé là người quan trọng nhấttrong lòng ta, nếu ngươi muốn giúp đỡ ta, bảo vệ ta, xin ngươi hãy quênta đi, đừng tới tìm ta nữa. Lỡ như người ngoài trông thấy, ta sẽ mất hết danh tiết, vạ lây cả đến con bé.”
Xi Vưu lặng thinh không nói,chỉ nghe thấy tiếng thở lúc dập dồn, khi từ tốn của hắn. Toàn thân AHành như biến thành một tảng đá, ra sức chèn chặt cánh cửa, không dámnhúc nhích, tựa hồ không phải đang đóng cửa, mà là đang khép chặt tráitim mình.
Đột nhiên nghe vang lên một tiếng đại bàng kêu quang quác, tiếng thở ngoài song biến mất.
A Hành vẫn chèn chặt cánh cửa sổ, hồi lâu mới như sực tỉnh, vội quay phắt lại, ngơ ngẩn ngóng ra ngoài song, nhưng chỉ thấy bóng cây thấp thoáng, ánh trăng nhạt nhòa, đâu còn bóng người kia nữa. Nước mắt nàng giàngiụa tràn ra hai má.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]