Nàng tươi cười ôm chặt lấy Xi Vưu, hệt như dây mây quấn lấy thân cây.Bất luận ra sao, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, sống chết giờ đâychẳng còn quan trọng nữa, cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này màthiên trường địa cửu. 
A Hành đứng lặng giữa đồng hoang, hơi ngẩng đầu nhìn trời. 
Giữa bầu trời xanh ngắt đầy những đám mây trắng nhởn nhơ trôi, hai cánh chim ưng đang chao liệng, lúc bay ra xa tắp, lúc lại bay trở về. 
Ứng Long và Thiếu Hạo lại gần A Hành, Ứng Long toan tiến lên bẩm báo, chợt Thiếu Hạo giơ tay ra ngăn lại, tỏ ý bảo y đừng vội. 
Ngọn gió vi vu quét qua đồng hoang, chẳng biết gió từ đâu đến, cũng chẳng rõ sẽ thổi tới đâu, cỏ dại cao đến thắt lưng dập dờn như sóng bể, từng con sóng xanh mướt cứ cuộn lên, không bờ không bến, tĩnh mịch thê lương. 
Gió đêm thổi tung mái tóc A Hành, dây lưng nàng cũng phấp phới bay trướcgió, nhưng nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, chăm chăm ngóng nhìn cánh chimưng sải cánh giữa trời, khóe môi thấp thoáng nụ cười mơ màng. Hồi lâunàng mới phát hiện ra Ứng Long và Thiếu Hạo đứng phía sau, lập tức nétcười trên môi nhạt hẳn đi, thay vào đó là vẻ uể oải chán chường, “Cóviệc gì ư?” 
Ứng Long vội tâu: “Thần và… Tử Thần đã chuẩn bị xong tất cả, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.” 
A Hành gật đầu, bình tĩnh ra lệnh, “Vậy chuẩn bị tấn công toàn diện, cùng Thần Nông quyết một trận tử chiến.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-the-uoc/2192490/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.