Nàng tươi cười ôm chặt lấy Xi Vưu, hệt như dây mây quấn lấy thân cây.Bất luận ra sao, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, sống chết giờ đâychẳng còn quan trọng nữa, cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này màthiên trường địa cửu.
A Hành đứng lặng giữa đồng hoang, hơi ngẩng đầu nhìn trời.
Giữa bầu trời xanh ngắt đầy những đám mây trắng nhởn nhơ trôi, hai cánh chim ưng đang chao liệng, lúc bay ra xa tắp, lúc lại bay trở về.
Ứng Long và Thiếu Hạo lại gần A Hành, Ứng Long toan tiến lên bẩm báo, chợt Thiếu Hạo giơ tay ra ngăn lại, tỏ ý bảo y đừng vội.
Ngọn gió vi vu quét qua đồng hoang, chẳng biết gió từ đâu đến, cũng chẳng rõ sẽ thổi tới đâu, cỏ dại cao đến thắt lưng dập dờn như sóng bể, từng con sóng xanh mướt cứ cuộn lên, không bờ không bến, tĩnh mịch thê lương.
Gió đêm thổi tung mái tóc A Hành, dây lưng nàng cũng phấp phới bay trướcgió, nhưng nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, chăm chăm ngóng nhìn cánh chimưng sải cánh giữa trời, khóe môi thấp thoáng nụ cười mơ màng. Hồi lâunàng mới phát hiện ra Ứng Long và Thiếu Hạo đứng phía sau, lập tức nétcười trên môi nhạt hẳn đi, thay vào đó là vẻ uể oải chán chường, “Cóviệc gì ư?”
Ứng Long vội tâu: “Thần và… Tử Thần đã chuẩn bị xong tất cả, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.”
A Hành gật đầu, bình tĩnh ra lệnh, “Vậy chuẩn bị tấn công toàn diện, cùng Thần Nông quyết một trận tử chiến.”
“Vâng!” Ứng Long nhận lệnh lui xuống.
Thiếu Hạo lấy làm kinh hãi. Tình cảm của A Hành dành cho Xi Vưu thế nào, yhiểu rõ hơn ai hết, vậy mà khi nàng hạ lệnh tất sát lại bình tĩnh đếnnhường kia, trong lòng y chợt đầy ắp dự cảm bất tường, lo lắng hỏi:“Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Hẳn nàng cũng biết, Xi Vưu giống như một ngọn núi vậy, hoặc là sừng sững ngẩng cao đầu hoặc là sụp đổ tan tành, tuyệt đối không có chuyện khom lưng uốn gối, lẽ nào nàng dám giết Xi Vưu thậtsao? Một khi khai chiến rồi, sẽ không còn cách nào quay đầu được đâu.”
“Nếu không khai chiến, chẳng lẽ còn con đường nào khác hay sao?”
Thiếu Hạo nín lặng, chẳng biết phải đáp thế nào. Chỉ cần Hoàng Đế còn sốngmột ngày, nhất định sẽ không từ bỏ khát vọng thống nhất Trung nguyên, mà hễ Xi Vưu còn sống một ngày, cũng quyết không để Hoàng Đế xâm phạm Thần Nông, bôi nhọ Du Võng. Từ trận Phản Tuyền lần thứ nhất đến nay, HoàngĐế và Xi Vưu đã giao chiến gần hai mươi năm, tổn thất mấy chục vạnngười, bấy nhiêu xương trắng cốt khô ấy đã lấp kín mọi đường lui rồi.
Thiếu Hạo đứng lặng hồi lâu, bao nhiêu chuyện xưa như sống lại trong lòng,khiến y thấy chua chát khôn cùng: “A Hành, lúc nàng gả cho ta, hai tađều ôm đầy nhiệt huyết, quyết không cam lòng làm quân cờ cho người taxếp đặt, cứ ngỡ rằng chỉ cần trong tay có sức mạnh thì có thể làm chủđược số mệnh của chính mình. Nay ta đã thành vua của một nước, nàng cũng nắm binh mã cả nước trong tay, vậy mà sao vẫn thân bất do kỷ?”
Hồi tưởng lại hôm ấy, trong trướng lụa màn là, hai người cười nói vui vẻ,đập tay thề thốt, vậy mà chớp mắt đã xa vời như chuyện tự kiếp nào, AHành chợt thấy khoảng cách giữa mình và Thiếu Hạo bỗng rút ngắn lại mấyphần. Nàng ôn hòa nói: “Mọi sự đâu thể như ý mình tất cả? Quan trọngnhất là bệ hạ đã trở thành Tuấn Đế, bảo hộ cho dòng sông ngân giữa nhângian, thực hiện được nguyện vọng lớn nhất của mình rồi đấy thôi.”
“Trên đời này, nàng là người duy nhất biết được ta đã từng bước tiến lên ngai vị đó như thế nào, cũng là người duy nhất mà ta chẳng ngại ngần cùngsay khướt. Dù nàng căm hận ta, ta vẫn luôn mong mỏi nàng ở lại, bởi takhông muốn từ nay về sau rượu mình ủ ra không người thưởng thức, uốngsay rồi cũng chẳng có ai chuyện trò.”
Gió thổi qua đồng hoang lồng lộng, cỏ cây xào xạc, hồng liễu phất phơ. Hai người cũng bị gió táp mờ cả mắt.
Trên Ngọc sơn, Thiếu Hạo áo trắng phau, cưỡi Huyền điểu bay đến. Nam tử gomđủ thần thái của non xanh nước biếc xé toạc hào quang đầy trời mà xuấthiện, kinh động tất cả mọi người, vậy mà năm tháng vô tình đã cuốn trôitoàn bộ những ôn nhu hòa nhã như nước biếc của y, chỉ còn lại vẻ lạnhlùng nghiêm nghị như non cao ngàn trượng.
Dưới bầu trời lấp lánh ngàn sao, Hiên Viên Bạt áo xanh phấp phới, chuốc chén nói cười, chẳnghề cố kỵ, thiếu nữ vô tư trong sáng ấy đã dốc hết tâm sức chỉ mong giữchân Thiếu Hạo thêm chốc lát, bấy giờ, nàng đâu có ngờ, mấy trăm năm sau này, nàng lại phải vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế để thoát khỏi y.
A Hành chăm chú quan sát Thiếu Hạo, thấy y càng ngày càng giống một vị đế vương dù trong lòng không nỡ, nhưng vẫn sẽ tàn nhẫn vứt vỏ tất cả, kiên định tiến thẳng tới trước. Có lẽ nàng là người cuối cùng được trôngthấy Thiếu Hạo, bởi trong tương lai, có thể y sẽ trở nên như Hoàng Đếvậy, người đời chỉ biết y là Tuấn Đế nắm toàn quyền sinh sát, mà quênkhuấy mất rằng, y cũng từng có một cái tên rất mực thân mật ôn hòa –Thiếu Hạo.
Thanh Dương, Xương Ý, Xương Phó… những người có thểthân mật gọi thẳng tên y đều bị chôn vùi trong quá khứ. Cùng với cái tên Thiếu Hạo.
Nhưng nàng và Xi Vưu thì không thể, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể lãng quên những người đã sưởi ấm cõi lòng mình.
A Hành chợt trỏ về phía Cao Tân, hỏi: “Bên đó là gì vậy?”
Thiếu Hạo phóng mắt nhìn rồi thành thật đáp: “Đất đai, sông núi, con người.”
A Hành lại trỏ về hướng Thần Nông, “Vậy còn bên kia?”
Thiếu Hạo căng mắt nhìn, “Đất đai, sông núi, con người.”
A Hành tiếp tục trỏ về hướng Hiên Viên, “Bên ấy thì sao?”
Thiếu Hạo không hiểu, nhưng vận linh lực quan sát thật kỹ, “Cũng là đất đai, sông núi, con người.”
A Hành thong thả nói: “Thiên hạ này không thể chỉ có mình Cao Tân tộc,cũng không thể chỉ có Hiên Viên tộc hay Thần Nông tộc, nếu bệ hạ muốngiành được thiên hạ, trước hết phải có một trái tim có thể bao dung cảthiên hạ đã, bất kể là Cao Tân, hay là Hiên Viên, Thần Nông, đều gồm đất đai, sông núi, con người.”
A Hành lại nói tiếp: “Bệ hạ đừng chỉ chăm chăm nghĩ đến dòng sông ngân mỹ lệ của Cao Tân, Hiên Viên có núi cao vạn trượng hùng vĩ hiểm trở, ThầnNông có đồng bằng ngàn dặm sản vật dồi dào, bậc đế vương quân lâm thiênhạ phải coi tất cả là con dân của mình, không phân Cao Tân, Thần Nông,Hiên Viên gì hết.”
Thiếu Hạo biến sắc, ranh giới về chủng tộc đã hình thành ngàn năm nay trong lòng y bỗng chốc đổ sụp, mở ra trước mắtcả một vùng trời đất rộng lớn thênh thang. Y vội cúi người vái A Hànhmột vái thật dài, đoạn đứng thẳng dậy, “Nàng lại giúp ta lần nữa, vậy mà ta chưa lúc nào làm tròn được lời hứa với nàng. A Hành, nàng đừng để ta làm kẻ thất ước chứ.”
A Hành cúi đầu, vẻ buồn bã, hồi lâu mớingẩng đầu lên đáp: “Người người đều nói Xi Vưu vô tình, thực ra bệ hạmới là kẻ vô tình nhất thiên hạ, trong lòng bệ hạ, quyền vị luôn luônxếp hàng đầu, tới lúc khẩn cấp, bệ hạ có thể vứt bỏ bất cứ ai. Bởi thế,ta chẳng nên đưa ra yêu cầu gì cả, chỉ tổ làm khó bệ hạ, đồng thời khiến bản thân thất vọng mà thôi.”
Ánh mắt Thiếu Hạo đầy đau đớn, môi mấp máy toan phản bác, nhưng y chợt nhận ra A Hành đã nói lên một sựthực tàn nhẫn. Phụ vương, huynh đệ, Xương Ý, Thanh Dương, Nặc Nại, thậmchí cả A Hành, từ người thân đến bạn bè, chẳng phải đều bị y vứt bỏ đấyư?
A Hành mỉm vười, ánh mắt thoáng vẻ khẩn cầu: “Chỉ có chuyệnnày, nếu có thể, xin bệ hạ dùng quyền lực của mình bảo hộ cho Tiểu Yêu.Đứa bé này có lẽ là mối nhục lớn nhất trong đời bệ hạ, nếu bệ hạ vì thếmà oán hận, xin cứ hận ta đây, đừng trút giận lên nó!”
Đáy mắtThiếu Hạo loáng ánh lệ: “Nàng quên rồi ư, lúc nàng hôn mê, ta vẫn ngàyđêm săn sóc cho Tiểu Yêu mà. Mỗi ngày sau khi bãi triều, chỉ có nó hớnhở chạy lại ôm chầm lấy ta, thấy ta cau mày, nó lại giơ bàn tay nhỏ xíuxoa xoa vuốt giãn, cũng chỉ có nó dám chê ta làm mặt nghiêm nghị rấtxấu, dám nổi cáu với ta. Tiểu Yêu là người duy nhất trên Ngũ Thần sơnthật lòng đối đãi với ta, nó đã đem đến cho ta bao nhiêu hạnh phúc,chuyện khác thì ta không dám hứa, nhưng ta hứa với nàng, nó sẽ mãi mãilà con gái của ta!”
A Hành vúi mình vái thật dài, “Đa tạ bệ hạ.” Đoạn nàng thẳng người dậy, sải bước bỏ đi.
“A Hành.”
A Hành ngoảnh lại, nghiêm trang hạ lệnh, “Xin Tử Thần tướng quân lập tứcđi phối hợp cùng Ứng Long tướng quân, chuẩn bị tấn công Thần Nông.”
Thiếu Hạo hiểu A Hành đã hạ quyết tâm, từ giờ khắc này trở đi, mọi lời nói ra sẽ chỉ còn là quân lệnh. Y đành khom người nhận lệnh, “Vâng!”
Từ lúc A Hành xuất chinh, Vân Tang vẫn thấp thỏm không yên.
Vì bị canh giữ nghiêm ngặt, khó mà nhận được thông tin chính xác từ bênngoài, Vân Tang đành len lén quan sát cử chỉ lời nói của Hoàng Đế đểđoán biết tình hình chiến trận.
Mấy ngày trước, nàng phát hiệnra Hoàng Đế hành tung khác lạ, tựa hồ đang bí mật trù tính gì đó, bènđánh liều thử cầu kiến. Nếu như bình thường, Hoàng Đế sẽ lập tức triệukiến nàng, nhưng lần này ông ta lại cự tuyệt.
Vân Tang thậntrọng dò xét, cuối cùng từ lời nói của Chuyên Húc và đám cung nhân, nàng cũng nghe được tin Hoàng Đế đã rời khỏi Hiên Viên thành, không nhữngthế, cùng đi còn có cả Ly Chu và Tượng Võng. Vân Tang không đoán đượcrốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết đại tướng cầm quân một khi đi khỏi, nhất định có điều không ổn.
Suy đi tính lại, nàng quyết định trốn khỏi Hiên Viên, đích thân đem chuyện này tới báo với Xi Vưu.
Nửa đêm, nàng len lén chuồn xuống núi, chạy thẳng tới Ký Châu, nơi A Hành cùng Xi Vưu đang quyết chiến.
Có điều vừa rời khỏi Hiên Viên sơn, Vân Tang lập tức bị thị vệ Hoàng Đếphái tới giám sát phát hiện. Mấy chục tên thị vệ đuổi riết đằng sau,khuyên nàng quay lại, nhưng Vân Tang vẫn một mực cự tuyệt. Đám thị vệhết cách, đành tuân theo mật lệnh của Hoàng Đế, cưỡng chế bắt nàng trởlại.
Vân Tang cưỡi Bạch Thước, vừa đánh vừa chạy, vừa chạy vừa trốn, hướng thẳng đến Trung nguyên.
Tuy mấy năm gần đây, Vân Tang được Luy Tổ dạy bảo, thần lực tiến bộ đángkể, nhưng dù sao cũng không chống nổi mấy chục tên thị vệ, chạy đến gầnTuyên sơn, nàng đã bị trọng thương. Bạch Thước cũng bị thương một bêncánh, khó mà bay tiếp được.
Bất đắc dĩ, Vân Tang đành đáp xuống Tuyên sơn.
Mấy tên thị vệ định thừa cơ khống chế nàng, bắt về Hiên Viên sơn. Vân Tangvừa cao giọng mắng mỏ uy hiếp chúng, vừa lấy ngón tay đào đất, trồngxuống đó một hạt dâu giống vẫn giấu trong khuyên tai, đoạn cắt cổ tay,lấy máu tưới cho cây. Hạt dâu giống này là phụ vương để lại cho nàng,lúc còn ở Triêu Vân điện, khi nhắc tới phụ vương, nàng từng đưa cho LuyTổ xem qua, định tặng lại luôn cho bà. Luy Tổ bỏ vào kén tằm ủ thêm banăm, lại trao cho nàng, dặn nàng luôn mang theo bên mình, gặp lúc nguycấp thì trồng xuống đất, dùng máu tưới lên để tương thông linh lực vớicây này.
Vân Tang cũng chẳng hiểu hạt dâu giống này có thể giúp gì được cho mình, chỉ đành ôm lấy hi vọng cuối cùng mà thử một lần thôi.
Được máu tươi tưới tắm, hạt dâu tức tốc nảy mầm, đâm chồi, chẳng mấy chốc đã trở thành một gốc dâu cực lớn, chu vi chừng năm mươi thước, cành nhánhđan xen chỉa ra bốn phía, như một chiếc ô khổng lồ, chu vi mỗi phiến lácũng đến hơn một thước, giữa sắc xanh biếc lại ẩn hiện những vân đỏ, như những sợi tơ máu. Giữa kẽ lá là vô vàn chùm hoa vàng rực, đài hoa xanhngắt, đẹp đến lóa mắt, tỏa ra hương thơm ngan ngát.
Cái cây lớnlên vùn vụt, linh khí trong trời đất cũng đồng loạt tụ lại quanh thâncây. Vô vàn cánh bướm rực rỡ đánh hơi thấy liền bay đến theo lời hiệutriệu, càng lúc càng đông, rợp cả đất trời, cơ hồ che phủ luôn cả ngọnnúi này. Phấn lân tinh trên người chúng bay tứ tán, làm vẩn đục cả bầukhông khí.
Đám thị vệ xưa nay đâu có ngờ mấy con côn trùng nhỏxíu tụ tập lại thành ra khủng khiếp đến vậy. Một chút phấn thì khôngsao, nhưng bụi phấn dày đặc thế này khiến bọn chúng không sao thở được,dùng thần lực tiêu diệt một bầy, lại có cả đống bu đến đông nghẹt. Đámthị vệ không thể tiếp cận Vân Tang, nhưng lại sợ mệnh lệnh của Hoàng Đế, không dám bỏ đi, chỉ biết luẩn quẩn dưới núi.
Vân Tang bải hoải dựa vào thân cây, thầm nói với Viêm Đế và Luy Tổ: “Đa tạ phụ vương, đa tạ mẫu hậu.”
Luy Tổ từng dạy nàng rằng, loài vật mạnh nhất trên đời không phải là hổ,cũng chẳng phải báo hay gấu, mà chính là côn trùng. Côn trùng tuy nhỏnhưng số lượng lại lớn vô cùng, đâu đâu cũng có, hơn nữa còn sống quầncư, chia sẻ tin tức cùng nhau, mọi chuyện trên đời đều không thể lọtkhỏi tai mắt chúng.
Trước đây, Vân Tang chưa hiểu được câu nóinày, nhưng hiện giờ nàng đã rõ. Gốc dâu này sinh trưởng nhờ máu nàngtưới tắm, nàng tựa vào thân dâu, tương thông cùng cây dâu, từng cánhbướm bay qua bay lại, hoặc đậu lên cành, hoặc bám vào phiến lá, chỉ cầnđiều khiển đàn bướm, nàng có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra dưới gầm trời này.
Tuy làm vậy rất hao tổn linh lực, mà bản thânnàng đang bị trọng thương, nhưng nàng muốn biết trận chiến giữa Xi Vưuvà A Hành đã bắt đầu hay chưa, nàng muốn thấy lại quê cũ Thần Nông củamình, nàng còn muốn trông thấy y!
Vân Tang ngoảnh mặt về phíaĐông. Như cảm nhận được tâm ý của nàng, đàn bướm cũng lũ lượt bay vềphía Đông, kết thành từng bầy đàn đông nghịt, rực rỡ tựa ráng chiều, vôcùng đẹp đẽ.
Đám mây rực rỡ bay đi, trước mắt Vân Tang cũng trải ra một dải đất mênh mông vô bờ bến.
Cảnh trí càng lúc càng quen thuộc, bay nhanh lên nào, bay nhanh thêm chút nữa đi!
Máu tươi ròng ròng nhỏ xuống, tưới tắm cho cây, Vân Tang tựa mình vào thâncây, khóe môi lộ nét cười. Sắp về đến Thần Nông rồi, là Thần Nông mànàng sớm nhớ chiều mong, là quê hương của nàng!
Mây ráng cuộn lên cuối trời Đông, ánh vàng chói lọi ló ra, lại một bình minh nữa bắt đầu.
Mặt trời vừa ló dạng, trên dải đồng hoang Ký Châu đã dậy lên tiếng kèn hiệu lảnh lót hào hùng, tiếp đó là tiếng trống trận thùng thùng như sấm,kinh thiên động địa, xé toang bầu không khí tĩnh lặng. Tất cả tướng sĩai vào chỗ nấy, kết thành trận thế dưới sự chỉ huy của Ứng Long, chuẩnbị tấn công.
Si Mỵ Võng Lượng lập tức chạy đi gọi Xi Vưu: “Đạitướng quân, đại tướng quân…” Nào ngờ Xi Vưu đã rời trướng tự lúc nào,đang phóng mắt trông về phía Hiên Viên.
A Hành toàn thân vậnchiến bào, đứng trên mây, hai tay cầm dùi, liên tục thúc trống, tiếngtrống thì thùng, bi tráng kịch liệt, như thể đang nhắc nhở Xi Vưu, hômnay là trận quyết chiến giữa đôi bên, phải dốc toàn lực ứng phó!
Xi Vưu lệnh cho Phong Bá và Vũ Sư: “Hôm nay Hiên Viên tất có kỳ mưu, quyết dồn chúng ta vào đường cùng, các ngươi phải dốc toàn lực ứng phó!”
“Vâng!” Phong Bá và Vũ Sư lập tức tập kết toàn quân, chuẩn bị nghênh chiến.
Ứng Long thúc động trận thế, khơi thông dòng nước, dẫn nước sông ngầm tràn lên mặt đất.
Tướng sĩ Thần Nông vừa xếp thành trận thế ngay hàng thẳng lối, chuẩn bịnghênh địch, chợt trông thấy giữa cánh đồng hoang cuộn lên vô vàn consóng dữ, ào ào đổ ập về phía mình, không khỏi rú lên kinh khiếp.
Phong Bá và Vũ Sư lập tức dàn quân bày trận, chống lại trận thế của Ứng Long.
Cuồng phong nổi lên tứ phía, nhổ bật cả rễ đại thụ, mưa rào rào trút xuống,mù mịt cả đất trời, đá tảng bị cuốn lên, dòng chảy từ từ đổi hướng lạiập về Hiên Viên tộc.
Ứng Long thét gọi: “Tử Thần.”
Thiếu Hạo lập tức đứng vào trận nhãn, có linh lực của y điều khiển, tình thếtức thì xoay ngược, dòng nước cuộn lại đổ về phía Thần Nông tộc.
Si, Mỵ, Võng, Lượng trấn giữ bốn phương vị Đông, Tây, Nam, Bắc, hội tụ linh lực trời đất hỗ trợ cho Phong Bá và Vũ Sư, nhưng cả mấy người bọn họhợp lại cũng không địch nổi thế công của Ứng Long.
Phong Bá caumày cười phá lên: “Ứng Long tuy là Long tộc, nhưng thần lực của ta và Vũ Sư nhất định không kém gì y. Nghịch chuyển địa thế, dẫn nước sông ngầmtừ dưới lòng đất lên, dựa vào linh lực của Ứng Long, quyết không thểthực hiện được, rốt cuộc là kẻ nào đang giúp y thế nhỉ?”
Nướcsông cuồn cuộn mỗi lúc một nhiều, càng lúc càng thêm chảy xiết, mênhmông khắp đồng hoang, khiến cả đất trời đều trở nên âm u ảm đạm, toátlên vẻ kinh khủng khôn tả.
Phong Bá và Vũ Sư đã sức cùng lựckiệt, nhưng nước lũ vẫn cuồn cuộn đổ ập tới, tốc độ không hề suy giảm,sắp nhấn chìm cả đại quân tới nơi.
Si Mỵ Võng Lượng tuyệt vọng thét lên: “Xi Vưu, làm sao bây giờ?”
Xi Vưu cưỡi đại bàng bay đến, ngưng tụ toàn bộ linh lực, vung đao chémxuống, chỉ nghe một tiếng động long trời lở đất vang lên, cát bụi mù mịt khắp nơi. Giữa màn sương mù, mặt đất nứt ra một khe sâu thăm thẳm không thấy đáy, toàn bộ nước sông đều trút cả xuống khe, tựa như một ngọnthác khổng lồ.
Thần Nông đại quân như chết đuối vơ được cọc,đồng thanh hô vang, thị uy với quân đội Hiên Viên. Tướng sĩ Hiên Viênvừa trông thấy Xi Vưu áo đỏ phấp phới, đạp trên lưng đại bàng, uy phonglẫm liệt giữa tầng không đã sợ mất mật.
Xi Vưu phóng mắt trông xuống đại quân Hiên Viên, nhưng chẳng thấy A Hành.
“Tiêu Dao!”
Tiêu Dao hiểu ý Xi Vưu, liền biến thân thành cá. Xi Vưu đứng trên lưng BắcMinh côn, theo thác nước rơi thẳng xuống khe sâu hun hút, chớp mắt đãmất dạng.
Thoắt chốc, mọi người thấy mặt đất từ từ nâng lên, nước sông bắt đầu đổi hướng, đổ xuống nơi địa thế thấp hơn.
Ứng Long biết Xi Vưu đang giở trò dưới lòng đất, lập tức vận toàn bộ linhlực, hóa thành vô số rắn đủ màu đủ loại, theo dòng nước lao tới. Linh xà nhanh nhẹn bơi lặn dưới nước như điện xẹt, chỉ thấy từng vệt sáng nàođỏ, nào lam, nào tím, nào vàng, nào bạc lấp loáng lóe lên, như vờn nhưmúa, đẹp đến mê hồn. Dưới sự thúc động của linh xà, dòng nước như cósinh mệnh, bắt đầu băng đèo vượt núi, đổ ập về phía Thần Nông.
Xi Vưu ngưng tụ thổ linh, bắn ra hàng ngàn lưỡi thổ kiếm màu vàng, hànquang lấp loáng, xuyên nước phá đất, đâm thẳng vào chỗ hiểm của linh xà, từng vệt sáng vàng liên tục lóe lên, diệt sạch đám linh xà đang dẫndòng.
Thân mình Ứng Long chao đảo, mắt mũi ứa máu, hiển nhiên đã bị trọng thương.
“Tướng quân nghỉ ngơi chút đi.” Thiếu Hạo biết Ứng Long không phải đối thủ của Xi Vưu, bèn bước lên khống chế cả trận pháp.
Dưới sự thúc động của Thiếu Hạo, nước trên mặt đất bắt đầu tụ lại một chỗ,như sóng biển phẫn nộ thét gào lao tới, toan xông qua gò đồi Xi Vưu vừanâng lên.
Mắt thấy sóng lớn đã tràn qua gò đồi, sắp ập xuống đầu quân Thần Nông, Xi Vưu lập tức cưỡi Tiêu Dao từ dưới lòng đất vọt lên,đứng giữa không trung, hai tay kéo gò đồi cao thành đỉnh núi.
Linh lực của Xi Vưu và Thiếu Hạo đụng độ trực tiếp với nhau, nước sông biếnthành năm con rồng lớn, quấn lấy đỉnh núi cao ngất, thủy long muốn đánhđổ núi, núi lại muốn đè chết thủy long.
Hai vị thần linh lực cao cường nhất thiên hạ giao chiến khiến đất rung núi chuyển, cát bay đáchạy, trời đất tối sầm, tựa hồ trời long đất lở tới nơi, thế giới sắpđến hồi hủy diệt, ngay mấy kẻ thần lực cao cường như Phong Bá, Vũ Sưcũng chẳng dám lại gần, mọi người đều hốt hoảng tránh né, cả đất trờiđều biến thành chiến trường của Xi Vưu và Thiếu Hạo.
Kịch chiếnhồi lâu, năm con thủy long thân mình to lù như ang nước đã riết chặtngọn núi, khiến nó càng lúc càng nhỏ lại, sắp sụp đổ tới nơi. Xi Vưuđứng trên lưng đại bàng quát lên một tiếng, xông thẳng về phía thủylong, vận sức ném trường đao trong tay ra, trường đao biến thành mộtlưỡi dao khổng lồ đỏ lòe màu máu, thế như sấm sét bổ xuống, chém chếthai con thủy long. Trong tiếng rú đau đớn của thủy long, Xi Vưu cũng bịđám thủy long cuồng nộ đánh rớt khỏi lưng đại bàng, rơi thẳng xuống vựcsâu, bị dòng nước xiết cuốn đi mất tích.
Bọn Ứng Long, Ly Oánđồng loạt rộ lên hoan hô trong khi bọn Vũ Sư, Phong Bá lại đùng đùngphẫn nộ, bi thương tràn lòng ngực, thét lên: “Xi Vưu!”
Tiêu Dao rít lên, lao bổ xuống vực, xông pha dưới nước, quyết tìm cho được Xi Vưu.
Thời gian nặng nề trôi qua, khi mọi người đều ngỡ rằng Xi Vưu đã chết chắc,bắt đầu rơi vào tuyệt vọng, chợt thấy hắn ngạo nghễ đứng trên lưng đạibàng vọt lên khỏi vực nước sâu, sắc mặt lạnh băng, khóe môi còn vươngvết máu, lớn tiếng quát: “Nổi trống!” Hắn đánh đối phương trọng thương,đối phương cũng đả thương hắn. Nhìn khắp đại hoang hiện giờ, có thể dựavào thần lực đả thương hắn chỉ có mình Thiếu Hạo, té ra trận này ThiếuHạo lại đích thân tới hỗ trợ.
Xi Vưu bất ngờ đã đành, Thiếu Hạocòn kinh ngạc hơn. Y đã dốc toàn bộ linh lực kết hợp cùng trận pháp được bố trí cẩn mật, vậy mà vẫn địch không lại một Xi Vưu chỉ tùy cơ ứngbiến. Tuy y và Thanh Dương thần lực cao cường nhưng vẫn phải dùng tâmpháp khống chế linh khí trong thiên địa theo ý mình, còn Xi Vưu lại nhưhùng ưng giữa trời cao, cá bơi trong làn nước, hòa làm một thể với thiên địa tạo hóa, đại đao vô hình, tùy ý sử dụng.
Si Mỵ Võng Lượngthúc trống thùng thùng, Phong Bá và Vũ Sư nhận lệnh toàn lực tấn công,mưa lớn nghiền nát tất cả, gió to tấn công mọi thứ, lại thêm địa hìnhđảo ngược khiến nước lụt tràn lan khắp nơi, phá tan trận thế của HiênViên tộc, tướng sĩ Hiên Viên bỏ chạy tứ tán.
Ứng Long đành biếnlại nguyên hình, toan xông ra ngăn dòng nước lũ. A Hành hỏi Thiếu Hạo:“Không thể khiến nước rút trở về sông ngầm dưới đất ư?”
ThiếuHạo sắc mặt tái nhợt, máu tươi thấm ra đỏ ngực. Vừa rồi Xi Vưu chém đứthai con thủy long của y, hiển nhiên cũng đã đả thương y, dẫu có tái đấu, e rằng vẫn sẽ thất bại. Y lắc đầu, “Để ngăn nước lũ, Xi Vưu đã laoxuống lòng đất, nâng cao mặt đất lên, thực ra vẫn có thể hồi phục lạinhư cũ, nhưng vừa nãy Bắc Minh côn vì cứu Xi Vưu đã quẫy loạn dưới đó,vô tình phá hủy tất cả mạch ngầm bên dưới rồi. Địa thế bị hủy, nghịchchuyển trời đất, nhất định sẽ xảy ra nạn lớn, hiện giờ bấy nhiêu nước lũ mênh mông này chẳng biết đổ đi đâu, chỉ có thể hoặc nhấn chìm ThầnNông, hoặc nhấn chìm Hiên Viên, không phải chúng chết thì là ta chết màthôi.”
Dòng nước lũ phía trước bị Xi Vưu nâng núi lên ngăn chặnđã đổ ngược trở lại, trong khi nước phía sau vẫn cuồn cuộn tràn ra nhưmột con sông trên mặt đất, mắt thấy cả vùng hoang sắp hóa thành biểnnước tới nơi, Thiếu Hạo vội bảo A Hành: “Nàng lập tức đem quân rút lui,ta sẽ mở một nhánh sông, dẫn nước lũ chảy ra biển.”
Ứng Long cũng khuyên A Hành: “Vương cơ, mau rút đi thôi, thần không chống chọi được lâu nữa đâu.”
Phong Bá và Si Mỵ Võng Lượng đứng trên đỉnh núi, trông thấy trận thế HiênViên bị nước lũ chia năm xẻ bảy, tướng sĩ bỏ chạy tán loạn, nhất loạt ồlên hoan hô: “Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”
Xi Vưu đứng lặng quan sát mọi thứ, vẻ mặt mệt mỏi khôn kham, ánh mắt chất ngất bất lực và đau đớn.
A Hành cưỡi A Tệ bay lên, phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy mặt đất mênhmông nước, nhánh sông của Thiếu Hạo vẫn chưa mở xong, mà Ứng Long đãkiệt sức trước đòn hợp công của Phong Bá và Vũ Sư, Hiên Viên tộc đangdần rơi vào đường cùng.
Đưa mắt nhìn những gương mặt kinh hoàngcủa tộc nhân, nàng hiểu chỉ cần rút lui một lần này thôi, bọn họ sẽ thất bại liên tiếp, cứ thế cho tới ngày rút khỏi Hiên Viên sơn.
Gương mặt non nớt cố làm ra vẻ kiên cường của Chuyên Húc, dung nhan tiều tụygià nua của Hoàng Đế, bách tính tuyệt vọng bi ai trong Hiên Viên thành,vô số nam tử Hiên Viên vì nước quên thân như Nhạc Uyên, cùng vợ và congái họ… Nàng không thể để bọn họ chết đói như mẹ của cô bé kia được!Nàng không thể để bọn Nhạc Uyên chết không nhắm mắt!
Không, quyết không thể rút lui!
Ứng Long ngẩng đầu rống lên, van nài A Hành lập tức dẫn quân rút lui.
A Hành đau đáu nhìn về phía vầng dương chói lòa, ánh mặt trời xói vào mắt nàng, nhưng nàng không hề chớp mắt, chỉ vuốt ve A Tệ, khẽ hỏi: “Giúp ta làm một việc này, được không?”
A Tệ chẳng chút do dự, gật đầu ngay.
“Mày phải sống nhé!”
Vừa dứt lời, A Hành liền nhảy khỏi lưng A Tệ, rơi thẳng xuống đất, chợtnàng ngoái đầu lại, mỉm cười: “Về Ngọc sơn tìm Liệt Dương đi.”
Trong lúc rơi xuống, A Hành đồng thời dang hai tay ra, phát tán toàn bộ nguồn sức mạnh bị phong ấn trong thân thể. Lúc này vầng dương vừa lên tớiđỉnh đầu, chính là lúc năng lượng mặt trời mạnh nhất trong ngày, sứcmạnh trong người A Hành cũng bùng lên như núi lửa phun trào, toàn thântỏa sáng chói lọi.
Cảm nhận thấy khí tức của A Hành tắt lịm, ATệ kinh hoàng ngửa cổ tru lên thảm thiết, Xi Vưu và Thiếu Hạo nghe tiếng A Tệ, vội nghoảnh lại, liền trông thấy toàn thân A Hành phát sáng rựcrỡ, đồng loạt thét lên thất thanh: “A Hành, đừng!” Nhưng đã chậm mộtbước, bóng A Hành dần dần tan biến giữa vầng sáng chói lòa.
AHành từ từ rơi xuống đất, tỏa ra ánh sáng chói lọi, tựa hồ mặt đất vừacó thêm một vầng mặt trời nóng bỏng, ánh mặt trời rọi tới đâu, nước lũlập tức bốc hơi đến đó, dưới sự thiêu đốt của mặt trời, cả biển nước dần dần tan biến, đất đai từ từ khô nứt, cây cối đều héo rũ.
Si MỵVõng Lượng xông đến ngăn căn A Hành, nhưng vừa tới gần đã bị bỏng, vộithét lên lui lại, may mà Vũ Sư kịp thời hô mây làm mưa, cản A Hành lạigiây lát, mới cứu được mạng bọn chúng.
Thoạt đầu A Hành còn cóthể khống chế sức mạnh bản thân, nàng vốn chỉ định làm biển nước bêndưới bốc hơi mà thôi, nhưng tựa như con đê ngăn lũ bị phá thủng một lỗ,nước lũ cứ thế ào ào tràn sang, không sao ngăn nổi, xé toang hoác lỗthủng ra, cuối cùng phá hủy cả con đê.
Luồng sức mạnh trongngười A Hành tương thông với vầng dương trên trời, càng tuôn càng nhiều, dưới tác động của nguồn năng lượng mạnh mẽ ấy, cặp mắt nàng dần biếnthành đỏ rực, thần trí bắt đầu mơ hồ.
A Hành bước tới đâu, tướng sĩ kêu gào ngã gục tới đó, nước trong thân thể họ đều bốc hơi rồi cạnkiệt nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã biến thành xác khô.
Vũ Sư từ trên không ngã nhào xuống đất, y vốn tu luyện thủy linh, năng lượngthái dương của A Hành là khắc tinh của y, thân thể y bị trọng thương,ngay cả đi lại cũng rất khó nhọc.
Ứng Long chẳng còn trông rõđược nguyên thần của A Hành, chỉ thấy một cặp mắt đỏ ngầu như máu giữavầng sáng chói lòa, chẳng khác nào ác ma, lướt đến đâu là phá hủy tớiđó. Y vội biến thành hình người, cuống quýt thoái lui, may mà phía trước có nước cản, phía sau lại có Thiếu Hạo hỗ trợ, bằng không hẳn y cũng bị nướng chín. Ứng Long hốt hoảng hỏi Thiếu Hạo: “Đó là gì vậy? Rốt cuộcvương cơ đã biến thành cái gì?”
Thiếu Hạo thần sắc thê lương,không nói một lời, gấp rút đổi dòng nhánh sông vốn định dẫn thẳng rabiển chặn ngang trước mặt bọn họ, lợi dụng dòng nước cuồn cuộn để bảo vệ tướng sĩ Hiên Viên, đây là việc duy nhất y có thể làm cho A Hành tronglúc này.
Phong Bá đỡ Vũ Sư, trợn mắt nhìn A Hành đang từng bướctiến lại gần bọn họ, kinh hoàng hỏi Xi Vưu: “Cái gì thế kia?” Thứ phápthuật này hùng mạnh là vậy, nhưng chẳng phân biệt địch ta, sẵn sàng hủydiệt tất cả, có phần quá vô nhân đạo.
Xi Vưu toan lợi dụng dòngnước bảo vệ tướng sĩ Thần Nông, nhưng nước đã chảy cả xuống chỗ trũng,bị Thiếu Hạo khống chế để bảo hộ binh sĩ Hiên Viên. Tuy hắn thông thạocả ngũ linh, nhưng luận về năng lực ngự thủy, dù sao không thể bì đượcvới Thiếu Hạo chuyên tu thủy linh, chẳng cách nào đoạt được khống chếthủy linh trong tay Thiếu Hạo.
Thấy những xác khô la liệt đầymặt đất đều bị A Hành hun đốt đến cháy đen, tan thành tro bụi, tướng sĩThần Nông kinh hoàng hoảng loạn, sĩ khí tan tác, mệnh ai nấy tháo chạy.
Đám tùy tùng của Xi Vưu tuy cũng sợ hãi nhưng tất cả đều thẳng lưng ưỡnngực, chưa được lệnh của hắn, quyết không lùi nửa bước. Si Mỵ Võng Lượng nhìn các huynh đệ xung quanh, phẫn nộ gào lên: “Rốt cuộc là thứ ma vậtgì thế kia? Lẽ nào trời muốn diệt chúng ta thật ư?”
Xi Vưu cởiphăng tấm áo A Hành tặng xé nát rồi ném tung ra, từng mảnh áo bào manglinh khí của Ngọc sơn rơi xuống đất, lập tức mọc lên vô số cây đào,chẳng mấy chốc đã thành một khoảnh rừng đào xanh ngắt mát rượi, ngăn hơi nóng phả đến.
Phong Bá và Vũ Sư thấy Xi Vưu xưa nay cuồng vọngngạo nghễ, vậy mà giờ chỉ thủ không công, cũng thầm đoán được mấy phần,vội khuyên nhủ: “Ả đã mất hết thần trí, bất phân địch ta, tiến nhập mađạo rồi, huynh quyết đừng nể tình xưa mà nương tay.”
Xi Vưu đưamắt nhìn A Hành đang từ từ tiến lại, vội hạ lệnh: “Quân đội giao cả chocác người, mau rút lui ngay đi, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi đây.”
“Vậy chừng nào huynh quay lại? Chúng ta hẹn gặp ở đâu đây?
Xi Vưu lảng đi: “Ta vốn là kẻ thô lỗ sinh trưởng giữa núi rừng, quen thóiphóng khoáng tùy tiện, cầm quân ra trận thì được, nhưng chẳng thể trịquốc an dân, đem lại thái bình cho muôn dân thiên hạ. Hoàng Đế tuy chẳng trọn tư tình, không vẹn đại nghĩa, có điều bậc quân vương đều phải vôsỉ vô tình như vậy mới có thể giữ vững ngai vị và thiên hạ, khiến báchtính an cư lạc nghiệp. Chinh chiến bấy nhiêu năm, muôn dân thiên hạ cạnkiệt lắm rồi, các người thân là con dân Thần Nông, những việc có thể làm cho Thần Nông đều đã làm cả, đánh xong trận này, nếu như còn sống thìtìm một cô vợ, sinh con đẻ cái, vui hưởng thái bình đi thôi.”
Xi Vưu thản nhiên cười, “Người người đều nói Nặc Nại tướng quân của CaoTân dung mạo xuất chúng, tài hoa cái thế, tính tình văn nhã phong lưu,là người trong mộng của vô số thiếu nữ Cao Tân, chỉ tiếc lại vì tư tìnhnam nữ hoang đường mà cả ngày đắm chìm trong rượu, biến thành phế nhân. E rằng các thiếu nữ Cao Tân từng mê mẩn y chẳng có ai ngờ được y lại tựhủy hoại dung mạo lẫn thân thể, ẩn náu tại Thần Nông hai mươi năm.”
Phong Bá trợn mắt ngạc nhiên nhìn Vũ Sư, vẻ đề phòng. Vũ Sư cũng giật nảymình kinh hãi, biết rõ Xi Vưu thủ đoạn tàn nhẫn, y lẳng lặng nắm chặtbinh khí, sẵn sàng tự vẫn bất cứ lúc nào, “Ngươi biết từ bao giờ?”
“Ta biết lâu rồi. Tuy ngươi và Thiếu Hạo tính toán rất chu toàn, biết mọitrò biến hình và dịch dung đều không thể qua được mắt ta, bèn dùng thuốc độc hủy hoại dung mạo, thân thể, lại biết rằng khí chất quý tộc đượcrèn luyện từ nhỏ của các người khó mà che giấu được, bèn cố tình mạodanh Xích Thủy Thị trong Tứ thế gia, Thiếu Hạo còn buộc Xích Thủy Thịphối hợp, ngụy tạo lai lịch và quá khứ của ngươi. Có điều ta xưa nay vốn tính đa nghi, ngay đến người yêu ta còn không dễ gì tin tưởng, huống hồ là ngươi?”
“Vậy vì sao ngươi không giết ta? Trái lại, hai mươi năm nay còn coi ta như huynh đệ?”
“Nếu là mấy trăm năm trước đây, một khi phát hiện ngươi lừa gạt, nhất địnhta sẽ lấy mạng ngươi. Nhưng mấy trăm năm trước, khi A Hành bị ta ép rơixuống Ngu uyên, ta mới hiểu ra một điều, không thể chỉ quan sát bằngmắt, mà phải dùng trái tim để cảm nhận, bởi vậy ta bèn cho ngươi thờigian, để phân tích xem ngươi rốt cuộc là ai. Bấy nhiêu năm nay, bất kểngươi là Nặc Nại hay Xích Tùng Tử, ngươi cũng đã dùng kỹ nghệ rèn đúctinh xảo của Cao Tân rèn binh khí cho quân ta, giúp tướng sĩ Thần Nôngcó binh khí đối phó với Hoàng Đế; lúc cầm quân tác chiến, ngươi luôndũng cảm xông lên trước nhất, dốc hết tâm sức giúp Thần Nông đối khángHiên Viên. Mọi việc ngươi làm đều có lợi cho Thần Nông, tại sao ta phảigiết ngươi?”
Vũ Sư lặng thinh khômg đáp, bàn tay cầm binh khí từ từ lỏng ra.
Xi Vưu cười hỏi: “Hẳn Thiếu Hạo dặn ngươi phải tìm cách khiến ta và HoàngĐế lưỡng bại câu thương, để Cao Tân đứng giữa thủ lợi, ngươi cũng đãthuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi. Vừa nãy rõ ràng ngươi chẳng cần dốchết sức lực như thế, cứ làm quấy quả rồi lẳng lặng chuồn đi là xong,nhưng ngươi lại vì cứu Si Mỵ Võng Lượng mà không ngại đối kháng với AHành đến nỗi trọng thương. Không biết hiện giờ ngươi có còn phân biệtđược mình rốt cuộc là Nặc Nại thuộc hạ của Thiếu Hạo hay là Xích TùngTử, huynh đệ của Xi Vưu không?”
Gần hai mươi năm, đối với Thầntộc cũng chẳng phải là dài, nếu gặp lúc thái bình thanh nhàn thì chỉchớp mắt là qua, nhưng hai mươi năm giáo vàng ngựa sắt, chinh chiến tứphương, sớm chiều bầu bạn, sinh tử ký thác, cùng xung phong ra trận,cùng chuốc chén say khướt, cùng bị thương, cùng cười nói… Trên thế giannày, còn quãng thời gian nào khiến người ta kích động hơn những nămtháng thiết huyết hào tình đó chứ? Còn thứ tình cảm gì sâu nặng hơn tình đồng chí sống chết có nhau?
Hai mươi năm trước, y kiên cường tự hạ độc hủy hoại dung mạo mình, hủy dung cũng chẳng có gì quan trọng,chỉ cần trong lòng ghi nhớ mình là ai thì được rồi, có điều hai mươi năm sau, lòng y đã hoàn toàn đổi khác, rốt cuộc y là ai đây? Là Xích TùngTử huynh đệ của Xi Vưu, hay Nặc Nại thuộc hạ của Thiếu Hạo? Vũ Sư lộ vẻbi ai khôn xiết.
Phong Bá đã hoàn toàn bỏ hết cảnh giác, vỗ mạnh vào vai Vũ Sư, thân mật đỡ lấy y. Đúng như Xi Vưu nói, dù y là ai chăng nữa, trong lòng Phong Bá, Vũ Sư vẫn là hảo huynh đệ từng cứu mạng gãtrên chiến trường vô số lần.
Xi Vưu cười, “Không chỉ mình tabiết ngươi là Nạc Nại đâu, còn có một người nữa kìa. Tuy ngươi đã hủyhoại dung mạo, tàn hủy thân thể, nhưng kể từ sau khi gặp ngươi trong hôn lễ, nàng ta vẫn luôn nghi ngờ.” Xi Vưu đưa mắt nhìn A Hành hai mắt đỏngầu, đã hoàn toàn biến thành ác ma, “Bất kể ngươi biến thành hình dạnggì, xấu xí đáng sợ ra sao, chỉ cần trái tim ngươi không thay đổi, thìtrong lòng nàng ấy, ngươi vẫn mãi là ngươi.”
Vũ Sư ngẩn người kinh ngạc, hóa ra Vân Tang đã nhận ra từ lâu ư? Nàng vẫn biết y ở đây ư?
Bấy nhiêu tình tiết vụn vặt mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng sáng tỏ hơn bao giờ hết.
Chẳng biết từ lúc nào, y luôn có những con bướm đêm bám theo bên người, lúc y ngồi một mình cô độc, cánh bướm đêm khẽ khàng đậu lên tay y, lặng lẽbầu bạn với y; lúc y đi tuần đêm, cánh bướm đêm sẽ dập dờn bay lượn xung quanh, âm thầm ở bên.
Biết bao đêm dài, chất độc trên mặt cùngvết thương trên người thi nhau hành hạ, khiến y ngủ cũng vật vã khôngyên. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, y luôn thấy bướm đêm phấp phới bay đến,lượn vòng trong trướng, rắc bột phấn lên vết thương cho y, xoa dịu bớtcơn đau.
Như thật như ảo, như mộng như mơ…
Tỉnh giấc,mọi thứ đã tan biến chẳng còn dấu vết, chỉ còn xác thiêu thân rơi bêngiường, khiến y cứ ngỡ mình đêm qua lại quên thổi tắt đèn.
Thì ra tất cả đều là thật, dù cách xa ngàn dặm, nàng vẫn dốc hết linh lực bảo vệ cho y.
Mỗi sớm mai, khi người khác khoan khoái thức dậy sau một đêm say ngủ, VânTang lại xanh xao tái nhợt, kiệt quệ tinh thần bước ra khỏi nga trận ư?
Rốt cuộc, nàng đã bầu bạn cùng y qua bao nhiêu đêm trường cô tịch như thế?
Y cứ đinh ninh rằng mình đang lặng lẽ bảo vệ nàng, chứ đâu có ngờ, bấynhiêu năm nay, nàng cũng luôn lặng lẽ bảo vệ cho y mà y không hay.
Đôi dòng nước mắt lăn dài trên chiếc mặt nạ lạnh băng của Vũ Sư.
A Hành mỗi lúc một bước đến gần, vạt rừng đào phía ngoài dần dần khô héo, thân mình Xi Vưu chao đảo, sắc mặt chợt tái nhợt.
“Ta phải dẫn nàng rời khỏi nơi đây ngay, còn chần chừ nữa mọi người sẽ chết cả nút, các ngươi cũng mau rút lui đi.”
Thấy Xi Vưu sắp đi, Phong Bá liền kéo hắn lại rưng rưng: “Xi Vưu, huynh nhất định phải quay lại nhé!” Si Mỵ Võng Lượng cùng mấy chục huynh đệ nhấtloạt quỳ xuống trước mặt Xi Vưu, cả vạn tướng sĩ phía sau cũng lần lượtquỳ xuống theo.
Xi Vưu chẳng nhìn bọn họ lấy nửa mắt, sốt ruộtmắng: “Đến lúc đi thì phải đi thôi, đừng có lằng nhằng khóc lóc, khôngđáng mặt đàn ông!” Hắn đã tận lực, không phụ lời thề xưa với Viêm Đế vàDu Võng, không thẹn với tám mươi mốt huynh đệ cắt máu ăn thề, không hổvới trời đất, không thẹn với lòng mình, cầm lên được thì cũng bỏ xuốngđược.
Xi Vưu bước tiến thẳng về phía A Hành.
A Hành đã bước đến bên ngoài rừng đào, đi đến đâu, cây cối héo tàn đến đó, khiến Xi Vưu lại phải gia tăng linh lực.
Rừng đào xanh mướt một màu, lại thêm không khí đang ấm lên, bắt đầu nảy nụđơm hoa, từng đóa hoa đào thi nhau khoe sắc, rực rỡ như mây ráng, kiềudiễm tựa môi son.
Cặp mắt đờ đẫn của A Hành chợt lay động, toátlên vẻ đau khổ khôn cùng. Thân thể nàng vốn không chịu nổi nguồn nănglượng khủng khiếp nhường này, sức mạnh hủy diệt thiên địa ấy trong lúchủy diệt thiên địa cũng đồng thời hủy diệt luôn nàng, khiến thần trí của nàng bị phá hủy, trở thành một cái xác không hồn, chỉ biết đi trong vôthức, hủy diệt thiên địa, để rồi cuối cùng cũng bị thiên địa hủy diệt.
Nhưng, khi trông thấy ngàn vạn gốc đào xòe nở, cảnh sắc rực rỡ mà quen thuộc ấy đã đánh thức chút ý thức còn sót lại của nàng.
Dưới cả trời rợp bóng hoa bay, nàng trông thấy Xi Vưu khí độ hiên ngang đang ngạo nghễ đứng dưới cội đào đợi mình!
Nàng chẳng còn biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết mình rốt cuộc đã ra sao nữa, chỉ thấy mừng rỡ vô hạn, như thể quay lại lần đầu gặp gỡ dướicội hoa đào, lại đến tết Khiêu Hoa rồi dó ư? Cuối cùng nàng có thể ở bên hắn mãi mãi rồi ư?
Thấy Xi Vưu mỉm cười, dang rộng hai tay,nàng cũng nhoẻn cười chạy thẳng về phía hắn. Nàng chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô chừng, như thể vừa bôn ba thiên sơn vạn thủy, thân thể đau như giần, tim cũng đau buốt, nhữngmuốn ngả vào lòng Xi Vưu ngủ vùi.
Nàng mỉm cười với tay về phía Xi Vưu, toan nắm lấy tay hắn, giữ chặt lấy niềm hạnh phúc này.
Nhưng nàng kinh hoàng nhận ra mặt đất dưới chân Xi Vưu đang khô nứt, làn dahắn cũng phỏng rộp lên, cả cánh tay cháy xém như xương khô.
“A Hành, không sao đâu, lại đây nào!” Xi Vưu vươn tay ra, mỉm cười tiến về phía nàng.
A Hành hốt hoảng lùi lại, là nàng! Lại chính là nàng! Rốt cuộc nàng đã biến thành thứ gì thế này?
Nàng kinh hãi sờ lên người mình, phát hiện trên đầu chẳng có lấy một sợitóc, da dẻ cũng cháy sém nứt nẻ, khắp người không còn tấc da thịt nàolành lặn, nàng đã biến thành con quái vật xấu xí ghê tởm nhất thế giannày!
A Hành ôm lấy đầu, co rúm lùi lại, đoạn khóc lóc òa lênthảm thiết, nhưng nước mắt của nàng chưa kịp tràn ra khỏi khóe mắt đãbay hơi. Giờ đây, ngay cả khóc, nàng cũng không thể nữa rồi!
“A Hành, nàng còn nhớ ta không? Ta từng nói với nàng, nếu nàng thành ma, ta cũng sẽ cùng nàng trầm luân trong ma đạo kia mà!”
Xi Vưu ra sức lại gần nàng, nhưng nàng một mực khóc lóc né tránh.
Xi Vưu thê thiết gọi: “A Hành, đừng tránh ta, ta không sợ nàng đâu.”
Nhưng ta sợ, sợ quái vật xấu xí ghê tởm như ta sẽ thiêu đốt chàng thành trobụi. A Hành vừa quyến luyến vô hạn nhìn Xi Vưu, vừa bi ai vô hạn lùilại.
Nhìn bộ dạng đau khổ của A Hành, Xi Vưu cũng tan lòng nát dạ.
Yêu thương nhau sâu đậm là thế, vậy mà ngay cả đến gần cũng không thể, trên đời còn chuyện gì tàn khốc hơn thế nữa chăng?
Ánh mặt trời rạng rỡ rọi xuống rừng đào, khiến muôn đóa ngàn hoa đều rựclên lộng lẫy, nhưng dưới ánh mặt trời, năng lượng hủy diệt trong người A Hành lại càng mạnh thêm, chút ý thức cuối cùng của nàng cũng bắt đầutiêu tán.
Dần dà, nàng đã quên hết tất thảy, quên Hiên Viên,quên Thần Nông, quên bản thân mình, quên Xi Vưu, quên tất cả mọi chuyện, chỉ đinh ninh ghi khắc một ý niệm cuối cùng: phải tránh xa nam tử dướigốc đào kia, không được thiêu cháy hắn thành tro bụi.
A Hành xua xua tay với Xi Vưu, ý bảo hắn đừng lại gần, cổ họng phát ra tiếng gào ú ớ, nhưng không sao thốt nổi thành lời.
Xi Vưu rảo bước tiến về phía nàng, chợt A Hành quay ngoắt người, chạy vụt đi.
“A Hành!” Xi Vưu đuổi theo.
Hai bóng người một trước một sau, một nóng nảy, một lạnh buốt lướt ngang đồng hoang như gió, thoắt đã biến mất.
A Hành chạy xa dần, không khí cũng dần dần dịu đi, không còn nóng nực nữa, tướng sĩ hai bên đều thở dài nhẹ nhõm.
Phong Bá và Vũ Sư ra lệnh rút lui, Ứng Long trông thấy cũng không hề có ý tấn công. Vừa trải qua kiếp nạn hủy thiên diệt địa, quân sĩ đều kinh hồnbạt vía, đại tướng toàn bộ trọng thương, chẳng còn năng lực truy kíchThần Nông nữa.
Đột nhiên, tiếng kèn xung trận hào hùng lại nổi lên. Hiên Viên và Thần Nông đều kinh ngạc ngẩng lên, nhìn về phía tiếng kèn.
Bụi hồng cuồn cuộn, vó ngựa rầm rập, hơn một vạn quân sĩ đột nhiên xuấthiện đằng xa, người cầm đầu cưỡi Trùng Minh điểu ngũ sắc, mình vận giápvàng, tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Vũ Sư kinh hãi thốt: “Chẳng phải Hoàng Đế trọng thương rồi ư? Sao ông ta lại ra trận được? chẳng phảivẫn nói bảo vệ đất nước nên đã giao toàn bộ quân lực Hiên Viên cho HiênViên vương cơ rồi đấy sao? Sao lại còn một cánh quân?”
Bóng giáp vàng dẫn thiên quân vạn mã xông lên, hào quang chói lóa xói vào đáy mắt tất cả mọi người.
Tướng sĩ Hiên Viên tộc phấn khởi reo vang: “Hiên Viên Hoàng Đế!”
Tướng sĩ Thần Nông tộc kinh hoàng rú lên: “Hiên Viên Hoàng Đế!”
Giọng nói của Hoàng Đế cất lên, uy nghiêm mà ôn hòa, vang vọng khắp đất trời: “Các tướng sĩ Hiên Viên, đây là trận chiến cuối cùng, sau trận này, các ngươi có thể về nhà!”
Về nhà! Về nhà! Về nhà…
Giọng nói sang sảng đầy linh lực không ngừng văng vẳng giữa đồng hoang, có tácdụng cổ vũ nhân tâm hơn bất cứ hồi kèn nào, khích lệ sĩ khí hơn mọi lờiđao to búa lớn.
Tướng sĩ Hiên Viên đang mệt mỏi rã rời lại đượckhích lệ đấu chí, vì mẹ, vì vợ, vì con gái, vì sắp được về nhà… Ai nấyđều dốc hết toàn bộ sức lực, theo Hoàng Đế xông thẳng về phía Thần Nông. Hùng phong của đội quân thiết kỵ Hiên Viên kiêu dũng thiện chiến nổitiếng khắp đại hoang một lần nữa lại tái hiện.
Quân Thần Nông đã tổn thất quá nửa, Phong Bá, Vũ Sư, Si, Mỵ, Võng, Lượng dù bị trọngthương, khó mà chống đỡ nổi đòn phục kích được Hoàng Đế hoạch định từlâu, tất cả đều biết trận này Thần Nông thua chắc.
Phong Bá cởiphăng áo áo choàng ra, quay sang chửi Vũ Sư: “Đồ gián điệp Cao Tân nhàngươi, còn chưa mau cút về Cao Tân tìm Thiếu Hạo đi.”
Vũ Sư bước lên sánh vai cùng Phong Bá đối kháng Hoàng Đế, không quên quát trả:“Đợi đánh thắng trận này, ngươi có quỳ xuống cầu xin ông đây cũng không ở đâu.”
Cặp mắt Phong Bá lấp loáng ánh lệ, Si Mỵ Võng Lượng cũngphá lên cười hùa theo: “Đánh thắng trận này, chúng ta phải tới thăm phủđệ trang nhã hào hoa của phong lưu công tử Nặc Nại mới được, nghe nóicon gái Cao Tân yểu điệu lắm nha!”
“Giết!”
“Giết!”
Trong tiếng hò hét vang trời quân đội hai bên bắt đầu lao vào nhau.
Bóng đao ánh kiếm loang loáng, máu thịt tung tóe, nói là chiến đấu, chi bằng bảo là đồ sát còn đúng hơn.
Tướng sĩ Thần Nông tộc rừng người ngã xuống, từng người hi sinh.
Si, Mỵ, Võng, Lượng gục trong vũng máu.
Phong Bá bị ngọn thương vàng của Hoàng Đế đâm trúng, cả người đầy máu, ngãnhào từ trên không xuống, như một phiến lá úa mùa thu, bồng bềnh rơixuống đất, gương mặt vẫn nguyên nét cười. Đó là điệu múa cuối cùng trong gió của gã, đến tận lúc lìa đời, gã vẫn như một cơn gió, không hề úykỵ.
Vũ Sư bị cả trăm cây đũa của Tượng Võng bắn trúng, máu tươiphun ra, thân mình lảo đảo, nhưng mãi không chịu ngã xuống, cánh tay còn run rẩy đưa lên khiến Tượng Võng kinh hoàng lùi lại, đoạn rút thêm mộtchiếc đũa, bắn vào yết hầu Vũ Sư.
Thân hình Thiếu Hạo chợt nhoáng lên, đánh văng cây đũa của Tượng Võng ra, cứu lấy Nặc Nại, bế xốc y rời khỏi chiến trường.
“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng đã cho phép ngươi rút khỏi đó, tại sao không đi? Để ta đưa ngươi về Cao Tân.”
Nặc Nại tựa hồ không nghe thấy gì, chỉ run rẩy với tay ra, như muốn làm gì đó.
Thiếu Hạo kiểm tra thương thế cho y, phát hiện kinh mạch toàn thân y đều đãđứt đoạn, không thể cứu chữa, đành đau xót hỏi: “Nặc Nại, ngươi còn tâmnguyện gì chưa hoàn thành, cần ta giúp không?”
Nặc Nại nghe mànhư không thấy, chỉ trân trân nhìn lên trời. Vòm không trên đầu y mênhmông bát ngát, xanh biếc một màu, dăm ba cánh bướm sặc sỡ chẳng biết từđâu bay lại, lướt ngang bầu trời, như từng đóa hoa tươi nở rộ, phiêuphất giữa không trung.
Y giơ tay lên, gắng gượng mấy lần, cuốicùng cũng run rẩy gỡ được chiếc mặt nạ trên mặt xuống, ném qua một bên,gương mặt méo mó khủng khiếp phơi ra dưới ánh mặt trời.
Mười mấy năm nay, đã bao lâu Vân Tang đi lướt qua y, cặp mắt dán chặt vào ykhông chớp, bi ai phẫn nộ đan xen, như đang chất vấn: “Ngươi là ai? LàNặc Nại từng thề bảo vệ ta, hay là Vũ Sư Xích Tùng Tử họa loạn ThầnNông?”
Y cũng chẳng rõ mình là ai, chỉ biết nấp bên dưới chiếcmặt tăm tối, né tránh ánh mắt của nàng, nhưng hiện giờ, y có thể đườngđường chính chính tuyên bố với nàng, trái tim của y chưa hề thay đổi! Ymuốn đối diện với nàng bằng gương mặt thật của mình!
Cánh tayNạc Nại run rẩy với lên trời cao, từng cánh bướm lần lượt tụ lại, càngtụ càng đông, muôn màu muôn vẻ, nào trắng, nào hồng, nào lam, nào vàng…hệt như mùa xuân đã về, muôn hoa khoe sắc quanh mình y. mấy cánh bướmrực rỡ còn đậu lên cả ngón tay y. Nặc Nại đắm đuối nhìn đàn bướm, ôn nhu vô hạn, quyến luyến vô chừng.
Còn nhớ mấy trăm năm trước, lầnđầu gặp gỡ bên Ao Tinh trì, nàng hồn nhiên tươi cười khuấy động mặt hồ,cũng khuấy động cả cõi lòng y; trên Đột Bích sơn, nàng phong tư phơiphới, thông tuệ tài hoa, khiến y hết lòng ngưỡng mộ, đồng thời âm thầmchua xót, tri âm khó gặp, vậy mà nàng lại là vị hôn thê của Thiếu Hạo.
Người đời nguyền rủa, máu nhuộm sa trường, bao đêm dài quạnh quẽ đau đớn,điểm tựa duy nhất của y chính là tiếng cười trong trẻo của Vân Tang bênAo Tinh trì, là dáng nàng tha thướt trên Đột Bích sơn.
Y muốngặp nàng xiết bao, muốn trông thấy nàng tươi cười xiết bao, nhưng haimươi năm nay, suốt hai mươi năm nay, y luôn nấp sau mặt nạ, chẳng dámnhìn nàng lấy một lần.
Vân Tang, hiện giờ ta có thể nhìn thẳng vào nàng rồi, ta chỉ muốn nhìn nàng một lần mà thôi! Một lần cuối cùng thôi!
Có điều, ta biết chẳng thể được nữa rồi, hiện giờ nhất định nàng còn đang ở Hiên Viên sơn, Hiên Viên Thanh Dương vang danh thiên hạ là hảo nam tử,chỉ hi vọng sau này y đối xử tốt với nàng.
Vân Tang, ta khôngthể dựng cho nàng một căn nhà có hồ sâu núi cao, lại thất hứa với nàngrồi. Ta hứa với nàng bao nhiêu điều, dường như ta chưa làm được điều gìcả, nhưng nam tử mà nàng gặp bên Ao Tinh trì, dưới Đột Bích sơn, xưa nay chưa hề phụ nàng.
Từng cánh bướm bay về phía Nặc Nại, đậu lêntay y, ngực y, má y, đập cánh liên tục, như muốn truyền đạt điều gì đó,nhưng Nạc Nại không hiểu, y chỉ tha thiết nhìn bầy bướm, ôn nhu vô hạn,lưu luyến vô chừng.
Cuối cùng, y ôm đầy tiếc nuối, thở hắt ramột hơi, cánh tay thõng xuống, cặp mắt đã lạc thần vẫn trân trân dánchặt vào những cánh bướm dập dờn bên cạnh.
Ngàn vạn cánh bướm mỹ lệ lượn vòng quanh Nặc Nại rồi phấp phới bay lên, tựa như chua xuân rời gót, hoa rụng ngợp trời.
Trên đỉnh Tuyên sơn.
Từ lúc cuộc chiến mở màn, Vân Tang đã gắng gượng leo lên cành dâu, ngóngvề phía Đông. Quanh nàng là những cánh bướm đủ màu, tầng tầng lớp lớp,đàn đàn lũ lũ như gấm như lụa, ngập trời rợp đất.
Nàng đang đợi.
Đợi khả năng thắng lợi của cuộc chiến, và cái chết của Nặc Nại. Nếu ThầnNông thắng, thân là mật thám của Cao Tân, y nhất định sẽ dấy loạn. nàngđã hạ lệnh cho Xi Vưu phải giết y.
Đợi khả năng thất bại của của cuộc chiến, và tin Nặc Nại còn sống. Nếu Thần Nông thất bại, nhiệm vụcủa y cũng hoàn thành, chắc chắn sẽ rời khỏi.
Bất kể kết quả rasao, nàng cũng tự quyết định vận mệnh cho mình. Nếu thất bại, Thần Nôngquốc diệt vong, thân là Trưởng vương cơ, nàng chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp, đành lấy thân tuẫn quốc; nếu thắng lợi, Nặc Nại bị giết, thân làkẻ đích thân hạ lệnh giết y, nàng cũng không thể sống một mình, nàngphải đi theo y.
Nhưng, nàng đâu có ngờ, tin tức nàng đợi được lại là: Thần Nông thất bại, Nặc Nại tử vong.
Nặc Nại, sao chàng không rời khỏi đó? Chẳng phải nhiệm vụ của chàng đã hoàn thành rồi ư? Sao không quay về Cao Tân?
Cách xa ngàn dặm, khi đối diện với ánh mắt ôn nhu lưu luyến của Nạc Nại đắmđuối nhìn những cánh bướm rợp trời, Vân Tang đã hiểu mọi điều y muốn nói với nàng, nhưng Nạc Nại không sao nghe được những điều nàng muốn tỏcùng y.
Không sao, chúng ta sắp đoàn tụ rồi, thiếp sẽ thổ lộ hết với chàng bấy nhiêu tương tư trong từng ấy năm đằng đẵng.
Khi trái tim Nặc Nại ngừng đập, cánh tay thõng xuống, từng cánh bướm lũlượt bay lên, lượn vòng quanh Nặc Nại, như những cánh hoa chất chứa biai bay lả tả ngập trời, đàn bướm vây quanh Vân Tang cũng chấp chới baycả lên, như mây màu tản mác, gấm đoạn rách tan.
Vân Tang chan hòa nước mắt, nhưng khóe môi lại he hé một nụ cười kiều diễm ôn nhu vô hạn.
Nặc Nại, thiếp đến đây, thiếp sẽ đến ngay đây, đợi thiếp với!
Vân Tang dồn chút linh lực cuối cùng hóa thành hỏa cầu, ngọn lửa bùng lêntừ gốc dâu, rồi lan dần lên trên, bốc cháy rừng rực, chẳng mấy chốc, cảgốc dâu đại thụ đã biến thành bó đuốc khổng lồ hình cây nấm.
Vân Tang áo trắng như tuyết, đứng giữa ngọn lửa, dáng người tha thướt, không vướng bụi trần.
Ngọn lửa ngùn ngụt mang theo linh khí từ sinh mạng của Thần Nông vương tộc,bốc cao ngút trời, dù cách ngoài ngàn dặm cũng có thể trông thấy.
Trên thế gian này, còn ai sở hữu linh khí tinh thuần nhường ấy của Thần Nông vương tộc?
Thì ra, đây chính là nguyên nhân Nặc Nại thà tử chiến sa trường chứ không chịu quay về Cao Tân.
Thiếu Hạo đỡ Nặc Nại, nâng đầu y lên, để đôi mắt mở trừng trừng của y trôngvề phía ngọn lửa rực rỡ cuối trời, từng cuộn khói trôi ngang trời ấy, là vì y mà nhen lên.
“Nặc Nại, ngươi thấy không? Vân Tang sợ ngươi cô đơn, tới tìm ngươi này.”
Trên Tuyên sơn, thế lửa càng lúc càng mạnh, ánh đỏ ngút trời, lung linh rựcrỡ, như một tràng thịnh thế yên hỏa. Cả người Vân Tang đã bén lửa, tỏabạch quang chói ngời tựa đóa sơn trà trắng tinh khôi.
Giữa vầng bạch quang lóa mắt, Vân Tang trông thấy Nặc Nại mình vận cẩm y,khoan thai tiến lại phía nàng, dáng dấp phong lưu, hòa hoa nho nhã, hệtnhư lần đầu gặp gỡ trên Ngọc sơn, bên Ao Tinh trì, dưới Đột Bích sơn.
Vân Tang mơ màng hoảng hốt, quên khuấy cả nỗi đau bị lửa thiêu đốt, chỉthấy ánh sánh lung linh rợp trời, ngọn lửa rực rỡ ngút mắt, như dànhriêng cho hôn lễ của họ. Cả đất trời chói lọi vàng son, đẹp đẽ vô chừng, hân hoan rộ rã, tựa hồ toàn thiên hạ đều đang chúc phúc cho họ. Nàngvừa mừng vừa giận, khẽ hỏi: “Sao giờ chàng mới tới? Thiếp đợi chàng mấyngày mấy đêm rồi, chàng có biết thiếp lo lắng chừng nào không? Mọi người đều nói chàng sẽ không đến rước dâu, bảo thiếp đừng chờ đợi nữa, nhưngthiếp không tin!”
Nặc Nại chỉ cười không đáp, hai tay dang ra, dịu dàng ôm chặt lấy nàng.
Vân Tang tựa vào người Nặc Nại, thì thầm: “Chàng đã hứa xây cho thiếp mộtAo Tinh trì, một Đột Bích sơn còn đẹp đẽ tinh xảo hơn cả trên Ngọc sơnnữa mà…”
Bóng dáng yêu kiều của Vân Tang chìm trong biển lửa.
Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội, ráng tím ngợp trời, lung linh rực rỡ, từngcụm lửa đỏ tan tác như hoa rơi, diễm lệ mà thê lương khôn tả.
Chút linh khí cuối cùng từ sinh mệnh Vân Tang cũng tan biến.
Tiếng chém giết vẫn vang lại từng chập, mặt đất la liệt thi thể, lênh láng máu tươi.
Thiếu Hạo nhẹ nhàng đưa tay vuốt mắt cho Nặc Nại, cách ly y khỏi tất cả những máu me chém giết này.
Trong thế giới của họ, không nên tồn tại những thứ đó, chỉ mình Thiếu Hạo y vẫn phải dấn bước giữa bể máu tanh mà thôi.
Bằng hữu cuối cùng của y từ thời niên thiếu đã đi rồi, còn do y đích thânđưa tiễn. A Hành nói đúng, y chính là kẻ vô tình nhất thế gian này. Nămấy, y hiểu tình cảm sâu nặng cùng nỗi hổ thẹn của Nặc Nại đối với VânTang, nên mới lấy cớ giúp đỡ Thần Nông, phái y tới Thần Nông làm giánđiệp, há không phải là lợi dụng ư? Khi Thiếu Hạo y đang vắt óc nghĩ cách qua mặt Xi Vưu, Nặc Nại lại chủ động đề nghị hạ độc hủy dung, tự tànhủy thân thể, y có từng phản đối chưa? Cái chết của Nặc Nại, lẽ nàokhông có phần của y ư? Chẳng lẽ chỉ mình Hoàng Đế vì tranh đoạt thiên hạ mà bất chấp thủ đoạn thôi ư? Chẳng phải y từng bước sắp đặt để Hoàng Đế quyết đấu với Xi Vưu thế nên Xi Vưu và A Hành rơi vào tình cảnh hômnay, chẳng phải là do y và Hoàng Đế chung tay tạo nên ư?
A Hành chạy như bay, chẳng phân biệt phương hướng xa gần, chỉ biết dựa vào bản năng, guồng chân mà chạy.
Xi Vưu đuổi riết đằng sau.
A Hành chạy đến đâu, tức thì sông suối cạn kiệt, đất đai nứt nẻ, cây cỏhéo úa, muông thú rít gào đến đó, cả thiên địa dường như đều biến thànhmột lò lửa khổng lồ, ngàn dặm khô hạn, vạn dặm héo hắt.
Dânchúng dọc đường kinh hoàng la hét chửi rủa nàng, “Ác ma đến kìa, maugiết ác ma, giết ác ma!” Nói đoạn lũ lượt lấy tên bắn nàng, vung daochém nàng, dùng kiếm đâm nàng, chỉ muốn đuổi nàng đi.
A Hành corúm người lại, ôm lấy đầu, gào lên thảm thiết, tránh trái né phải, rõràng thừa sức giết tất cả bọn họ, nhưng nhất quyết không chịu trả đòn,chỉ vừa kêu la vừa bỏ chạy.
Xi Vưu lòng đau như cắt, ầng ậngnước mắt, để chấm dứt chiến tranh, để dân chúng được an cư lạc nghiệp,nàng chẳng tiếc từ bỏ cả tự do trong tầm tay với, hóa thân thành ma, vậy mà bọn họ nào có hiểu, còn hò nhau định giết nàng. Hắn vừa gạt những kẻ tấn công nàng ra, vừa tha thiết gọi: “A Hành.”
Nghe tiếng XiVưu gọi, A Hành chợt thấy tim nhói lên, ngơ ngác đứng sững lại, ngoảnhđầu nhìn hắn, như muốn chạy lại phía hắn. Nhưng hắn vừa đến gần, nàngliền xua tay lia lịa, vừa ngăn hắn tiến lại, vừa khóc lóc giật lùi quayngười bỏ chạy.
A Hành càng chạy càng nhanh, càng chạy nhiệt độcàng tăng lên, mãi tới khi đến một vùng núi non trùng điệp, bị chấn động bởi phong cảnh trước mắt, nàng mới chậm lại.
Tế đài trắng toát, nhà sàn xanh ngắt, hoa đào đỏ thắm… Cảnh trí xung quanh toát lên cảmgiác vô cùng thân thuộc, khiến nàng không sao chạy tiếp nữa, chỉ muốndừng chân ngơi nghỉ tại đây.
Nhưng hạn hán kéo đến, hết thảy đều bị chính nàng hủy diệt. Nàng chỉ biết ngẩng đầu gào khóc van xin, đừng, đừng mà, xin đừng! Nàng không nỡ rời khỏi, nhưng càng không nỡ hủy diệt tất cả nơi đây, đành đau đớn lùi lại, chạy ra xa.
“A Hành, không sao đâu, lại đây.” Xi Vưu rạch cổ tay, máu tươi ròng ròng nhỏ xuống, thấm vào lòng đất, bảo vệ cho Cửu Lê.
Cả đất trời nhuốm màu đỏ rực, hạn hán hoành hành khắp nơi, vạn vật đều bị hủy diệt.
Chỉ riêng ngọn núi này vẫn nở rực hoa đào, thắm tươi như máu, cũng diễm lệ như máu.
Xi Vưu mỉm cười dỗ dành: “Nàng xem, hoa đào nở đẹp như vậy, nhà chúng ta vẫn yên ổn mà.”
A Hành đứng cuối rừng đào, đau đớn nghi hoặc nhìn Xi Vưu. Đào hoa nở tràn trước mắt, bóng người ngạo nghễ đứng dưới cả trời hương ngát, đều thânthuộc khôn xiết, như đang mời gọi nàng, nàng phải đến đó. Nhưng, trongđầu nàng lại vang lên một giọng nói khác, ngăn nàng bước tới.
A Hành vừa khao khát muốn bước lại, vừa sợ hãi giật lùi.
Xi Vưu đứng giữa rừng đào, bi ai chua xót nhìn A Hành đau đớn hoang mang,chỉ muốn ôm lấy nàng vào lòng, nhưng chính hắn cũng biết, mình khôngcách nào có thể lại gần nàng, hễ hắn đến gần, nhất định sẽ tan thành tro bụi.
Đứng ngay dưới cội hoa đào mà chẳng thể gặp nhau, ở ngaytrước cổng nhà mà không thể cùng nhau chung sống. Lẽ nào, giờ đây, ngaycả ôm lấy nàng cũng chỉ là vọng tưởng sao? Lẽ nào, dù chết đi cũng chẳng thể bên nhau ư?
A Hành đờ dẫn nhìn căn nhà thấp thoáng giữarừng đào, chiếc giếng đá kia, giàn mướp lúc lỉu kia, bức rèm xanh ngắtkia, những đóa tường vi đẹp như ráng chiều kia, dường như đều thân thiết như máu thịt nàng.
Tinh tang, tinh tang…
Tinh tang, tinh tang…
Tiếng chuông vang vọng trong óc nàng, như có thứ gì đó bên trong đang khóclóc cào xé nàng, A Hành đau đớn ôm lấy đầu, gào lên thảm thiết, rốt cuộc đó là thừ nào đây?
“A Hành, lại đây đi, chúng ta về đến nhà rồi!”
Nam tử đứng trước cửa căn nhà sàn giữa rừng đào đang cao giọng gọi tênnàng. A Hành nghe mà chẳng hiểu gì hết, nhưng không rõ tại sao lại bịmấy tiếng “chúng ta về đến nhà rồi” hấp dẫn, dè dặt tiến về phía Xi Vưu.
Đây, đây rốt cuộc là đâu? Vì sao nàng luôn khao khát muốn chạy đến, nhưng lại không ngừng ép bản thân lùi lại.
Vì sao tim nàng lại đau như muốn vỡ tung thế này? Nàng điên cuồng đấm ngực mình, gào lên thê thiết.
“A Hành!”
Tiếng gọi dịu dàng mà bi thương khôn xiết thốt ra từ miệng nam tử kia, lạitựa như vang lên tự sâu thẳm đáy lòng nàng. A Hành chăm chú nhìn nam tửđứng giữa rừng hoa, trước căn nhà sàn, không kiềm nổi lao đến, toan nhào vào lòng hắn. Nhưng đột nhiên, một giọng nói lại vang lên từ trong tiềm thức, cảnh cáo nàng không được tới gần! Nàng sẽ hủy diệt tất cả! A Hành khoảng hốt lùi lại, cứ thế ngập ngưng lưỡng lự hoài không sao quyếtđịnh được.
Sức mạnh của A Hành càng lúc càng bành trướng, ngayđến máu rút từ sinh mệnh Xi Vưu cũng không bảo hộ nổi Cửu Lê, cả rừngđào cứ từ từ khô héo. Nhìn những cách đào rụng rơi lả tả, A Hành khôngkìm được thét lên, đừng mà, đừng tàn úa! Đừng tan biến!
Khi gốcđào gần nàng nhất tan thành tro bụi, A Hành cũng hạ quyết tâm, buộc bảnthân không được lưu luyến nữa, nàng đăm đăm nhìn Xi Vưu, giật lùi từngbước một.
“A Hành, đừng đi, nàng sẽ không hủy diệt nơi này đâu.” Xi Vưu bi thương chìa tay ra, máu tươi từ cổ tay bị hắn thúc động ròngròng chảy xuống, nhưng còn chưa kịp thấm xuống đất đã hóa thành khói đỏ, tiêu tan giữa chừng không.
Thân hình A Hành dần dần mờ đi, mông lung như một cuộn khói xanh nhàn nhạt. Xi Vưu sực hiểu ra, sức nóng của mặt trời thiêu hủy vạn vật, đồng thời thiêu hủy luôn cả A Hành, tráitim nàng đang từ từ tiêu tan, chẳng bao lâu nữa, nàng cũng sẽ tan thànhmây khói.
Lại thêm mấy gốc đào hóa thành tro bụi, giữa màn khóiđen mịt mờ, A Hành nhếch miệng, như cười như khóc, rồi đột ngột quayphắt người chạy vụt đi như gió, nàng phải rời khỏi đây ngay, sau đó sẽtan biến vĩnh viễn.
“A Hành, đừng rời bỏ ta!” Chợt một tiếng gọi vang động cả đất trời cất lên.
A Hành nghe mà không hiểu gì cả, nhưng lại bị chấn động bởi nỗi bi aicùng thâm tình tha thiết trong tiếng gọi đó, nàng vô thức dừng lại,ngoái đầu nhìn.
Xi Vưu thần sắc thê lương, giơ tay lên, lập tức Bàn Cổ cung từ trong nhà bay vụt vào tay, tỏa ra hồng quang chói lọi.
“A Hành, nàng còn nhớ cây cung này không? Xưa nay ta chưa từng kể nànghay, năm đó ta lẻn vào địa cung Ngọc sơn trộm đồ, không phải vì quenthói phóng túng tùy tiện, mà là bởi nhớ nhung quá đỗi không cách nàonguôi ngoai được.”
Xi Vưu đăm đăm nhìn A Hành, từ từ giương BànCổ cung lên, ngắm đúng vào tim nàng. Trên thế gian này không có mũi tênnào để phối với cung, mũi tên duy nhất có thể dùng chính là trái tim.Mười ngón liền tâm, mười ngón nắm chặt lấy cung, Xi Vưu dốc chút thầnlực cuối cùng, thông qua mười ngón tay, nối liền trái tim mình vào câycung.
Hắn vận sức kéo dây cung, cánh cung thoạt nhìn trốngkhông, nhưng lại thấy máu tươi tí tách nhỏ xuống, cung càng giương căng, máu tuơi càng ròng ròng chảy, Xi Vưu đã đau đến tái xám mặt mày, thânmình run bắn lên, hệt như đang bị khoét tim.
Cánh cung cuối cùng cũng được giương hết cỡ, Xi Vưu đắm đuối nhìn A Hành, dịu dàng buôngtay bắn ra: “A Hành, ta không để nàng xa ta lần nữa.”
Giữa muôn vàn cánh đào đỏ thắm rợp trời, A Hành thét lên thê thiết, như thểlồng ngực bị xé toang, rồi một thứ gì đó cắm phập vào, nàng đau đớn ômlấy ngực, hơi nóng rừng rực thiêu đốt ruột gan trong ngoài dần dịu lại.
Xi Vưu cũng đau đớn ôm lấy ngực, khuỵu một chân xuống đất, nhưng vẫn gắng gượng ngẩng đầu, nồng nàn tha thiết nhìn A Hành.
Dần dà, nguồn sức mạnh kinh khủng trong người A Hành từ từ tan biến, cặpmắt nàng cũng thôi đỏ ngầu, nàng bắt đầu khôi phục lại thần trí.
Đào hoa rợp trời, phấp phới lả tả, chẳng khác nào làn mưa bụi Giang Nam ôn nhu diễm lệ.
Giữa trận mưa hoa, Xi Vưu khuỵu một chân xuống đất, một tay ôm ngực, tay kia chìa ra cho nàng, dịu giọng gọi: “A Hành, lại đây nào.”
A Hành không rời mắt khỏi Xi Vưu, loạng choạng bước về phía hắn, Xi Vưu cũng gượng đứng dậy, lảo đảo tiến lại phía nàng.
Nền trời đỏ rực, mặt đất đỏ thẫm, cả đất trời nhuộm thắm màu máu, vạn vậtđều hôn mê bất tỉnh, xung quanh không một tiếng động, chỉ có hai ngườiđang liêu xiêu đi về phía nhau, tựa hồ như bọn họ đã trở thành nam tửduy nhất, nữ tử duy nhất trên thế gian này.
Hoa đào ngàn dặm đua nhau khoe sắc, cuối cùng, nàng và hắn cũng gặp nhau dưới cội đào.
Giữa rợp trời hoa nở, Xi Vưu mỉm cười ôm chặt A Hành vào lòng, siết mạnh,rối siết mạnh hơn nữa. A Hành vùi mặt vào ngực hắn, nhoẻn cười hạnhphúc, chợt nàng thấy có gì đó không ổn, nghỉ ngơi một thoáng mới pháthiện ra, nàng không nghe được tiếng tim hắn dồn dập đập nữa rồi. Lồngngực Xi Vưu đã lạnh băng, chẳng còn nồng nàn ấm sực, dồi dào sinh lựcnhư xưa.
A Hành kinh hoảng ngẩng lên nhìn Xi Vưu, Xi Vưu chỉ mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt chan chứa nhu tình. Nàng dần dà vỡ lẽ, thì rađây chính là ý nghĩa của bốn chữ “dĩ tâm hoán tâm” trên Bàn Cổ cung, hắn đã dùng trái tim mình, thay cho trái tim nàng bị sức nóng của mặt trờihủy hoại.
Xi Vưu không còn tim nữa… Xi Vưu sắp chết!
AHành đăm đăm nhìn Xi Vưu, từ từ nhoẻn miệng cười theo hắn, đôi mắt ánhlên vẻ bình thản mà cương quyết. Cây chết mây còn còn quấn quýt, cây còn mây chết chẳng rời nhau!
Nàng tươi cười ôm chặt lấy Xi Vưu, hệt như dây mây quấn lấy thân cây. Bất luận ra sao, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, sống chết giờ đây chẳng còn quan trọng nữa, cứ thế này màvĩnh bất phân ly, cứ thế này mà thiên trường địa cửu.
Xi Vưu ômlấy nàng, thều thào hỏi: “Còn nhớ những lời nàng nói trên Triêu Vânphong không? Nàng nói “muốn nhìn Tiểu Yêu, Chuyên Húc bình an lớn lên,nhìn bọn chúng dựng vợ gả chồng”, ta đã hứa nhất định sẽ thực hiện ýnguyện của nàng. Nếu hiện giờ chết đi, nàng sẽ phải ôm hận suốt đời,vĩnh viễn không sao yên lòng về Tiểu Yêu được. Lẽ nào nàng không muốnchứng kiến con gái chúng ta lấy chồng ư? Không muốn biết nó sẽ kết hônvới người ra sao ư?”
Thấy A Hành máy môi, Xi Vưu liền đặt ngóntay lên miệng nàng, cười nói: “Ta biết ta biết, ta còn hứa với nàng,ngày ngày đều ở bên nhau.”
A Hành nắm lấy tay Xi Vưu, gật đầu.
Ánh mắt Xi Vưu thoáng vẻ giễu cợt, hắn lạnh nhạt nói: “Lịch sử trên thếgian này đều do kẻ thắng dựng nên, sau này khi Tiểu Yêu lớn lên, nghethiên hạ nói cha nó là là một tên đại ma đầu nịnh trên nạt dưới, tànnhẫn hiếu sát, dụ dỗ mẹ nó, nhất định sẽ đem lòng căm hận ta, thậm chícả nàng. A Hành, nàng giúp ta một việc được không, nàng phải chính miệng nói cho Tiểu Yêu biết, cha nó rất yêu nó. Nói cho nó hay, cha nó chưabao giờ làm bất cứ việc gì trái đạo, để nó khỏi phải hổ thẹn về chúngta. Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, ta không muốn con gái ta lại phảisống cảnh không cha không mẹ nữa. Từ lúc Tiểu Yêu ra đời, ta chưa mộtngày làm tròn trách nhiệm người cha, việc duy nhất ta có thể làm cho nólà giữ cho nó một người mẹ, để nó có cơ hội biết cha mẹ nó là người nhưthế nào, để nó khỏi phải cả đời sống trong hổ thẹn.”
A Hành ròng ròng nước mắt, lắc đầu quầy quậy, không, không, nàng không muốn sống một mình!
Xi Vưu dịu dàng nói: “Ta biết nàng sẽ rất đau khổ, nhưng nàng phải sốngnhé, vì ta, vì cả con gái chúng ta nữa. Chừng nào trông thấy con gáitrưởng thành, nàng nhất định sẽ hiểu sự lựa chọn hôm nay của ta, nhấtđịnh sẽ thấy dù phải đau khổ đến đâu cũng xứng đáng. Nàng nhận lời tađi, có được không?”
A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, không nói mộtlời, chỉ giàn giụa nước mắt. Xi Vưu run lên, giọng nói càng thêm yếu ớt: “A Hành, nhận lời ta đi!” Ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu. Xi Vưu cả đời ngangdọc, A Hành chưa bao giờ thấy hắn lộ ra ánh mắt này, không cách nào cựtuyệt, cuối cùng đành khó nhọc gật đầu.
Xi Vưu nắm lấy tay AHành, đặt lên ngực nàng, để nàng cảm nhận được tiếng tim đập, “Ta sẽvĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta đợi nàng tới tìm ta, chính miệng nói vớita, con gái chúng ta sống rất hạnh phúc. Nàng nhất định phải bảo nóngẩng lên trời gọi mấy tiếng ‘cha’ cho ta nghe, ta chưa từng được nghenó gọi cha…” Thân mình Xi Vưu mềm nhũn, gục vào lòng A Hành, “Chẳng biết tiếng ‘cha’ của nó sẽ như thế nào nhỉ, chắc chắn sẽ là âm thanh êm áingọt ngào nhất trên đời…”
“Chúng ta lập tức đi tìm Tiểu Yêu, để chàng chính tai nghe nó gọi cha.” A Hành cuống cuồng cõng Xi Vưu dậy, liêu xiêu chạy đi.
Xi Vưu khẽ bật cười, hôn nhẹ lên tai nàng, thì thầm: “A Hành ngốc, A Hành ngốc của ta…”
A Hành ngơ ngác không hiểu hắn cười gì, một thoáng sau mới sực nghĩ ra,trên Bác Phụ sơn, nàng cũng từng cõng hắn như thế này, để hắn hưởng lợi.
“Nàng ngu ngơ như vậy, dễ bị gạt như vậy, để nàng lại một mình ta chẳng yêntâm chút nào. Nhớ nhé, về sau không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai…”Giọng Xi Vưu mỗi lúc một nhỏ dần, mỗi lúc một yếu dần đi.
A Hành hoảng hốt gọi: “Xi Vưu, Xi Vưu, chàng phải gắng lên, ta lập tức đưachàng đi gặp con gái, chàng còn chưa nghe nó gọi cha kia mà.”
Xi Vưu gắng gượng đáp: “Được, ta sẽ cố gắng…” Nhưng cặp mắt đã từ từ khép lại.
A Hành cố lấy giọng hào hứng kể: “Ta đâu có ngốc, là chàng xảo trá vô lại thôi, chàng tưởng chàng gạt được ta đấy hả? Chàng không biết đâu, tavẫn có một bí mật này, xưa nay ta chưa từng nói với chàng, thật ra kẻ bị gạt là chàng đấy, không phải ta đâu. Chàng còn nhớ lần đầu tiên hai tagặp nhau không? Không phải là lần gặp gỡ mà ta không biết đâu, là lầnđầu tiên chính thức gặp nhau đó…”
Xi Vưu rất muốn lên tiếng đáplại nàng: Nhớ chứ, tất cả mọi thứ liên quan đến nàng, ta đều ghi khắctrong lòng, đời này kiếp này không bao giờ quên. Nhưng hắn gắng hết sứccũng không nghe được tiếng nói của mình, chỉ thấy giọng A Hành càng lúccàng xa dần, rồi từ từ tan biến.
“Đó là một buổi hoàng hôn, cả bầu trời phủ đầy mây ráng, chàng đứng giữa đồng hoang…”
Lần đầu tiên nàng gặp Xi Vưu, là một buổi hoàng hôn mây ráng đầy trời.
Hắn vận một tấm áo đỏ cũ rách, mái tóc đen dài xõa tung, nhìn hệt như dãnhân, hiên ngang đứng giữa đồng hoang, ngẩng đầu nhìn về phía xa, khôngtrông rõ diện mạo, chỉ thấy mái tóc dài xõa tung trước gió, toát lên vẻcuồng ngạo không để bất cứ ai vào mắt.
Phong thái ngạo nghễ như thể cả đất trời đều đang nằm dưới chân hắn, đã khiến A Hành như bị thu hút, bất giác tiến lại gần.
Trong khoảnh khắc hắn ngoảnh lại, nàng trông thấy tịch dương mênh mông, rángchiều rực rỡ in trong đôi mắt ấy, còn có cả vẻ gì đó, vô cùng phức tạp,vô cùng mãnh liệt mà không sao hiểu được, trái tim nàng chợt khựng lạimột nhịp.
Rõ ràng nàng biết Bác Phụ quốc nằm ở phía hắn ngẩngđầu nhìn vừa nãy, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, nàng vẫn bước lại,làm bộ ngơ ngác hỏi: “Xin hỏi công tử, muốn tới Bác phụ quốc phải đi thế nào?”
Hắn hờ hững liếc nàng bằng nửa con mắt rồi nghênh ngangbỏ đi, chẳng nói chẳng rằng. Nào ngờ lòng nàng đột nhiên lại thấy hụthẫng, nàng vội đuổi theo, nắm lấy tay áo hắn. Trong khoảnh khắc ấy, timnàng bỗng đập thình thịch như trống làng, cảm thấy mình đúng là điên rồ, chẳng hiểu vì sao cứ khăng khăng đòi giữ chân một kẻ hoàn toàn xa lạkia chứ.
Hắn đứng thẳng lưng, chăm chú nhìn về phía ráng hồngcuối chân trời, chần chừ mãi chẳng chịu quay lại, nàng cũng nhất quyếtkhông buông tay, đó có lẽ là khoảnh khắc dài nhất trong đời nàng kể từlúc được sinh ra. Đúng lúc nàng hết cả kiên nhẫn, đã toan rụt tay lạithì hắn mỉm cười ngoái đầu.
Cặp mắt vẫn là cặp mắt đó, có điều thần sắc nồng nàn mê người kia đã không còn nữa.
A Hành thất vọng, nhưng không tiện nói: “Ta biết đường đi rồi”, đành phải theo tên vô lại này, dở khóc dở cười tiến vào Bác Phụ thành.
Mãi đến rất nhiều năm sau, nàng mới hiểu ánh mắt nồng nàn mê người kia củahắn là gì, cũng mới hiểu lần gặp gỡ mà nàng cứ ngỡ là đầu tiên, đối vớihắn, chỉ là lần tái ngộ sau một trăm năm, thậm chí còn là lần tái ngộkhông hề mong đợi.
Nếu lần đó nàng không níu kéo hắn, hẳn bọn họ sẽ lại đi lướt qua nhau. Có lẽ đời này kiếp này, cũng chẳng bao giờ gặp lại. Hắn sẽ giữ chức tướng quân Thần Nông của hắn, nàng sẽ ngồi lênngai vi vương phi Cao Tân của nàng.
Hắn vẫn cho rằng vì mìnhkhăng khăng theo đuổi, nên có thể biến một lần gặp gỡ vô tình thành mốiduyên một đời, mà đâu có hay, người níu giữ đầu tiên, chính là nàng.
Nếu lần đó hắn không ngẫu nhiên ngoảnh lại, nàng không liều lĩnh níu kéo,có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn không bước vào lòng hắn, có lẽ hắn sẽ mãi mãi là Xi Vưu không sợ trời không sợ đất, có lẽ sẽ không có mọi chuyện ngàynay.
Nếu có thể quay ngược thời gian, A Hành cũng chẳng biếtmình liệu có lên tiếng hỏi: “Công tử, xin hỏi muốn tới Bác Phụ quốc phải đi đường nào?” nữa hay không.
“Xi Vưu, chàng nói xem, ta có nên hỏi không?”
Kẻ trên lưng lặng yên, chẳng hề đáp lại. hai tay thõng xuống trước ngựcnàng. Nước mắt A Hành trào ra, nhưng nàng vẫn vờ như không biết, ra sứcthúc động thần lực, truyền vào cơ thể hắn, “Ta biết chàng lại cười ta,không được cười! chàng còn cười nữa, ta sẽ ném chàng xuống vách núi luôn đấy! Để ta kể cho chàng nghe một chuyện này nữa, con bé Tiểu Yêu đóchẳng có bản lĩnh gì, chỉ hoành hành ngang ngược là không ai bằng, thậtgiống hệt như chàng, có lần ta dẫn con đi…”
A Hành nước mắt chan hòa, chẳng biết mình nên đi về đâu nữa, nàng cứ liêu xiêu đi mãi, gắnghết sức lực mà đi, tựa hồ chỉ cần con đường trước mặt mà còn tiếp tục,hắn sẽ vĩnh viễn ở trên lưng nàng.
“Xi Vưu, chàng xem ráng chiều ở cuối trời kia, có đẹp không? Ta thấy không đẹp bằng lần đầu chúng ta gặp nhau…”
Cuối chân trời, hào quang xán lạn, lửa đỏ rực rỡ, A Hành vừa thao thao nói, vừa liêu xiêu bước đi.
Đột nhiên chân nàng vấp phải thứ gì đó, ngã nhào ra đất, nàng khuỵu một gối xuống đất, ngẩn ngơ nhìn hồ nước đỏ lòm máu dưới chân mình. Làn nướctrong hồ in bóng một nữ tử đầu trọc lóc, diện mạo xấu xí, ngớ ra mộtthoáng, A Hành mới nhận ra đó chính là mình, mà hồ nước đỏ lòm này lạilà một vũng máu.
Nàng chậm chạp ngẩng lên, đưa mắt nhìn quanh.
Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã ở giữa đồng hoang, từ dưới chân nàng trải đếnngút ngát cuối trời, đều ngổn ngang la liệt những thi thể tướng sĩ ThầnNông.
Si, Mỵ, Võng, Lượng.
Phong Bá.
Vũ Sư…
Xa xa đằng kia là quân đội Hiên Viên, cờ xí rợp trời, khí thế ngùn ngụt,bộ giáp vàng của Hoàng Đế dưới bóng chiều chập choạng, lại càng lấploáng chói mắt.
A Hành thật không dám tin Hiên Viên vẫn còn có phục binh, mà phụ vương mình lại vẫn có thể cầm quân tác chiến.
Thì ra, từ sau trận Phản Tuyền lần thứ hai, Hoàng Đế nhận ra rằng, Xi Vưuthần lực mạnh mẽ, tâm tư xảo trá, ông ta không thể nào đánh bại hắn trên chiến trường.
Hoàng Đế biết trong thân thể A Hành tiềm tàng một nguồn sức mạnh đáng sợ, có thể hủy thiên diệt địa, mà Xi Vưu dường nhưlại có tình cảm với A Hành, trên thế gian này, chỉ mình A Hành mới cóthể khắc chế thần lực của Xi Vưu, đồng thời kiềm chế hắn.
Nhưng làm sao mới có thể ép A Hành cùng Xi Vưu quyết một trận sinh tử đây?
Trên đường rút chạy về Hiên Viên sơn, cũng như Thiếu Hạo và Xi Vưu, Hoàng Đế nghe được tin A Hành đã tự động từ hôn với Thiếu Hạo, thôi không làmCao Tân vương phi nữa, lại thêm cái chết của Luy Tổ cắt đứt mối ràngbuộc của A Hành, A Hành ắt sẽ rời khỏi Hiên Viên.
Rõ ràng Xi Vưu đã nương tay, không lấy mạng Hoàng Đế, nhưng Hoàng Đế đã lệnh cho LyChu bồi thêm một chưởng, khiến thương thế nặng thêm, dùng tính mạng mình ép A Hành lưu lại, sau đó lợi dụng bản tính trọng tình trọng nghĩa củanàng, biến toàn bộ trăm họ Hiên Viên làm quân cờ, buộc A Hành ra trận,còn mình dẫn quân ngầm mai phục. Bất kể A Hành và Xi Vưu ai thua aithắng, Hoàng Đế chỉ cần lựa thời cơ thích hợp, đánh một mẻ lưới, tiêudiệt toàn bộ quân đội của Xi Vưu.
Cuối cùng Hoàng Đế cũng đánh bại Thần Nông, thống nhất Trung nguyên, dân chúng hai nước rốt cuộc có thể an cư lạc nghiệp rồi!
Nhưng, Si, Mỵ, Võng, Lượng, Phong Bá, Vũ Sư…
A Hành đôi mắt trông về phía cuối trời, thì ra vầng sáng rực rỡ kia không phải ráng chiều, mà là sinh mạng của Vân Tang, gương mặt tươi cười củaVân Tang hiện ra giữa vô vàn bông pháo hoa lả tả rụng rơi, như đâng cáobiệt nàng lần cuối.
Thuở nhỏ sớm chiều bầu bạn trên Triêu Vânphong, thân như tỷ muội, cùng sẻ chia tâm sự; khi mẫu hậu lâm bệnh nặng, cả hai lại cùng hầu hạ dưới gối, nương tựa vào nhau…
“Tỷ tỷ.”
Nước mắt lã chã nhỏ xuống, A Hành chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại, ngăn cáchbản thân với hết thảy những gió tanh mưa máu, nhưng nàng không cách nàolàm được, Xi Vưu đang nằm bên cạnh nàng, khóe môi nhếch lên, vẫn phảngphất nét cười ngạo nghễ ngang tàng như thế, diện mạo tươi tắn như khicòn sống, tựa hồ chỉ lát nữa thôi, hắn sẽ lại mở mắt ra, ngồi bật dậy,cười phá lên, kéo nàng vào lòng xiết chặt.
Hai tay A Hành tun rẩy vươn ra, vỗ vỗ vào má Xi Vưu, “Xi Vưu, Xi Vưu.”
Nhưng, không thể, không thể, vĩnh viễn không thể nữa rồi! Hắn sẽ mãi mãi không mở mắt ra, tươi cười gọi nàng một tiếng “A Hành” nữa.
A Hành ôm lấy đầu Xi Vưu, quỳ giữa bãi chiến trường la liệt thi thể, đau đớn gào lên với trời xanh, “A a a a a.”
Tiếng gào thê thiết lan đi giữa đồng hoang, nhưng chẳng cách nào đánh thức những thi thể im lìm ngút ngàn dưới đất kia.
Xi Vưu, sao chàng bỏ lại ta trơ trọi một mình? Sao lại buộc ta phải mộtmình đối diện với hết thảy những chuyện này? Giờ đây ta thần không rathần, ma không ra ma, yêu không ra yêu, người không ra người, thiên hạrộng lớn, nhưng làm gì có chỗ cho ta dung thân?
Mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn mình ta vất vưởng sống tiếp, gánh vác bấy nhiêu ký ứcmà sống tiếp, đau khổ biết chừng nào. Ta không kiên trì nổi đâu, ta cũng không đợi được đến ngày con gái khôn lớn, ta muốn đi theo chàng ngaybây giờ.
Trái tim trong lồng ngực như cảm nhận được nỗi bithương tuyệt vọng của nàng, bỗng đập rộn lên, trong tiếng tim đập mãnhliệt, thi thể của Xi Vưu cũng từ từ bay lên, rồi tan ra như mây khói,biến thành vô vàn cánh đào đỏ thắm, dịu dàng vây lấy A Hành, múa lượnquanh nàng.
Xi Vưu, chàng muốn nói gì với ta?
A Hành từ từ nhắm nghiền mắt lại, ngẩng đầu lên, một tay đặt lên chỗ trái tim, một tay chìa ra.
Giữa rợp rời hoa đào bay, tựa hồ nàng có thể cảm nhận được khí tức của hắn,từng cánh đào lướt qua má, chạm vào ngón tay, chính là bàn tay dịu dàngcủa hắn, còn dưới tay nàng đây, trái tim thuộc về hắn, đang đập trongmình nàng.
Thình thịch, thình thịch…
Thình thịch, thình thịch…
Đột nhiên, nước mắt A Hành tuôn đầy mặt, thì ra, chàng vẫn luôn ở đây ư! Thì ra, chàng sẽ mãi mãi ở bên ta!
Nàng lẩm nhẩm: “Ta hiểu rồi, bất kể đau khổ đến đâu ta vẫn sẽ gắng sống, vìnhững người đã khuất, vì Tiểu Yêu, vì cả chàng nữa! Ta phải chính miệngnói với Tiểu Yêu tất cả mọi chuyện, để con biết được, cha nó chính làngười anh hùng vĩ đại nhất trên đời này.” Dần dần, hoa đào mỗi lúc mộtnhiều thêm, bắt đầu tản đi, lan ra khắp đồng hoang, cả dải đồng hoangngợp đầy hoa đào lả tả, phiêu phiêu phất phất, che lấp bấy nhiêu thithể, như một trường tuyết tế.
Từng cánh hoa đào tan vào lòngđất, đột nhiên mặt đất cuộn lên như nổi sóng, từ từ chôn vùi hết thảySi, Mỵ, Võng, Lượng, Phong Bá… Tất cả thi thể đều chỉ chìm sâu xuốnglòng đất, biến mất chẳng còn dấu vết.
Chẳng bao lâu, một dảiđồng hoang lại mọc lên vô số gốc đào, dần dà biến thành một cánh rừngđào xanh ngắt, phấp phới khoe tươi dưới vòm trời xanh, hiên ngang ngạonghễ, rạng rỡ thắm tươi, căng tràn nhựa sống.
A Hành thong thả bước vào rừng đào, một tay đặt lên chỗ trái tim, một tay dịu dàng vuốt ve từng gốc đào một.
Xi Vưu, đây là căn nhà chàng kiến tạo cho ta đấy ư?
Ta sẽ ở lại đây, mãi mãi sống bên chàng, không bao giờ rời xa nữa.
Bóng áo xanh gầy gò cô lẻ liêu xiêu đi giữa rừng đào, càng đi càng xa, rồi dần khuất trong biển hoa.
Chỉ thấy ngàn vạn gốc đào thắm tươi rực rỡ, lung linh ngợp trời rợp đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]