Sau khi đánh tan Xi Vưu, Hoàng Đế cuối cùng cũng bước lên đỉnh Thần Nông sơn, thống nhất Trung nguyên. 
Tuy còn tàn dư Thần Nông như bọn Cộng Công, Hình Thiên, cương quyết khôngchịu đầu hàng, vẫn giương cao lá cờ của Thần Nông, suất lĩnh đám tànbinh tàn tướng phản kháng Hoang Đế, nhưng đại thể đã thành, những phảnkháng yếu ớt ấy chẳng thể vực dậy được Thần Nông quốc. 
Thời gian thấm thoắt, năm tháng thoi đưa, chớp mắt đã mấy trăm năm. Vô số máutươi của nam tử cùng nước mắt của nữ nhi đều tan biến theo cát bụi thờigian, dù oanh liệt hào hùng, khẳng khái bi tráng tới đâu chăng nữa,chẳng qua cũng chỉ còn lại vỏn vẹn mấy dòng trong sách sử, tất cả bịngười đời quên lãng. 
Có điều, ngọn gió giữa hoang mạc mênh môngngàn dặm phía Bắc Xích thủy năm này qua năm khác vẫn rít gào quét quađất liền. Nghe đồn, ở giữa hoang mạc, nơi không ai có thể đến được, mọclên một cánh rừng đào rậm rì xanh ngắt, mỗi khi màn đêm buông xuống, lại thấy một bóng áo xanh thơ thẩn đi giữa rừng đào, ê a những lời không ai hiểu nổi. 
Thường ngày nơi này cát yên gió lặng, thương kháchqua lại rất an toàn. Có điều, mỗi độ xuân về, hoa đào nở rộ, tiết trờilại thay đổi, cát vàng vần vũ, cuồng phong gào thét như than như khóc,nhưng hễ khách lữ hành lựa theo tiết tấu trái tim mình mà đánh trống,thì có thể thuận lợi đi qua. 
Vì vậy, hàng năm cứ đến mùa xuân,khi cuồng phong vần vũ, cát bụi mịt mù, trong tiếng gió gào như than như khóc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-the-uoc/2192487/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.